Đóng cửa sổ vào đi! Mẹ đã nói với con bao lần rồi, bên ngoài gió độc lắm, ốm ra đấy lại khổ mẹ.
- Mẹ cho con mở cửa mươi phút thôi, trong nhà ngột ngạt lắm mẹ ạ!
- Đóng vào! Có muốn vào viện nữa không mà mở cửa. Ngày mai mẹ bảo người xây kín vào đấy. Mẹ không hơi sức đâu mà nghe con năn nỉ.
Thế rồi tôi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại. Tuy không nhìn thấy gì nhưng tôi cảm giác bầu trời như sập lại trước mắt tôi. Cùng với tiếng cửa đóng, tiếng bước chân mẹ tôi xa dần căn phòng của tôi cùng với lời chì chiết:
- Tôi còn khổ đến bao giờ!
Tôi ôm mặt, cúi đầu xuống gối rồi khóc. Tôi khóc cho những đắng cay, tủi hờn vì số phận, khóc vì giận mẹ đã không hiểu tôi, khóc vì có thể vuông cửa của tôi sẽ bị đóng lại và tôi sẽ bị cầm tù trong căn phòng ngột ngạt này. Như thế khác gì là địa ngục. Khóc chán, tôi đưa tay về phía cửa sổ theo thói quen. Nhưng không còn nghe thấy gì nữa, không còn ngửi thấy hương hoa nồng nàn của buổi sớm nữa. Tôi buông cánh tay mà lòng đau như dao cắt.
Tôi sinh ra vốn là đứa trẻ xinh xắn như bao nhiêu đứa trẻ khác. Nhưng khi tôi bảy tuổi trong một lần đi sang ngoại ăn cỗ, bố tôi đã uống rượu. Trên đường trở về, bố tôi đã đâm vào cột mốc ven đường. Chuyến xe định mệnh đó khiến tôi vĩnh viễn mất đi ánh sáng cuộc đời, và gia đình tôi tan nát. Bố tôi nằm viện mấy tháng mới tỉnh, mẹ tôi và em tôi may mắn chỉ qua loa. Kể từ đó, gia đình tôi không bao giờ có tiếng cười mà chỉ có cãi vã. Mẹ trách bố tôi uống say để vợ con khổ, bố trách họ hàng nhà mẹ mời bố uống rượu nên mới ra thế. Rồi vì không có tiền lo chạy chữa cho tôi. Họ cãi nhau suốt ngày.
Lúc mới bị, mẹ tôi nói với tôi con cứ chịu khó băng mắt mấy tháng. Nhưng mấy tháng mà mẹ nói đã bốn năm đằng đẵng. Ban đầu tôi cứ tưởng đã một năm nhưng mẹ nói tôi mới bị một tháng. Về nhà, ngày nào tôi cũng khóc. Đợi cả nhà im lặng, tôi tự mò ra ngoài sân rồi suýt ngã xuống cống. Từ đó mẹ tôi nhốt ở trong phòng luôn đỡ tôi phải đi ra ngoài. Khi nào em tôi đi học về tôi năn nỉ nó dẫn tôi đi chơi. Vào trong xóm, bọn trẻ thấy tôi vậy chúng càng trêu, có đứa còn ném chất bẩn vào tôi. Chúng bị các bác lớn mắng, nhưng kể từ lần đó, tôi sợ không còn dám ra ngoài nữa.
Kể từ ngày tôi có cậu em thứ hai, gia đình tôi càng thêm túng quẫn. Bố mẹ tôi cứ về đến nhà là cãi cọ, quăng quật. Tôi như con thú nhỏ bị thương run rẩy trong chính ngôi nhà của mình. Có một lần tôi nép sát vào tường, và cứ thế ngồi co ro, trong đầu tôi nghĩ đến cái chết. Khi tôi tỉnh dậy, cả nhà tôi đã đi làm, đi học hết. Tôi nghĩ mình rất tỉnh táo để sẵn sàng cho một sự ra đi. Lòng tôi buồn biết mấy. Tôi đến với thế giới này biết hạnh phúc chỉ có vài năm ngắn ngủi, tương lai của tôi dài dằng dặc mà cứ phải sống như thế này sao? Tôi ước gì tôi không tỉnh lại sau tai nạn đó, thà cứ để tôi chết đi còn hơn phải sống mà đau khổ giày vò. Thế rồi, từ bên ngoài vẳng đến câu hát từ chiếc loa của làng. Bây giờ là buổi sáng này, loa làng phát chương trình văn nghệ. Những âm thanh réo rắt cứ lọt vào tai tôi, lùng bùng lúc có lúc không…Đầu óc tôi trống rỗng. Rồi vô thức tôi lần đến chỗ cửa sổ. Những âm thanh réo rắt cứ lọt vào tai tôi, lùng bùng lúc có lúc không…nhưng mà tôi cứ ngồi thế chứ không nghĩ đến cái chết nữa.
Tôi phát hiện ra vuông cửa nơi tôi ngồi có gió. Gió vờn trên tóc tôi, mơn man khắp da thịt và len nhẹ vào tâm hồn đang sầu khổ của tôi. Tôi xem Gió như là cả thế giới của mình. Gió sẽ nói tôi nghe bao điều kì diệu. Gió mang hương hoa bưởi về tôi biết là mùa xuân. Gió mang mùi mít chín tôi biết đã sang hè. Gió mang hương hoa dạ lan tôi biết đất trời đã vào thu. Nơi vuông cửa có nắng và gió vào, nghe trong gió và xoè tay đón nắng tôi có thể tưởng tượng cả bầu trời, cả cánh đồng mênh mông khi có hương lúa chín. Tôi thu mình trong thế giới của riêng tôi với vuông cửa nhỏ. Tôi thì thầm với tiếng chim kêu, tôi hát với tiếng loa làng và cười khi nghe tiếng lũ bạn đùa nhau ngoài đồng. Thế giới của tôi qua khung cửa cũng rộng lớn và ngập tràn hồn tôi.
Nhưng niềm vui của tôi chợt tan dần như gió vậy. Mấy năm nay cánh đồng làng tôi thành khu công nghiệp lớn. Rồi một ngày rác thải ngày càng nhiều, sự ô nhiễm môi trường ngày càng tăng, chị Gió đến mang theo mùi khét lẹt, những làn khí độc hại. Tôi bị ho, sốt, ốm nặng và vào viện. Từ đó tôi cứ ra vào viện như cơm bữa. Bố mẹ biết nguyên nhân nên bắt tôi phải đóng cửa. Hôm đó, tôi khóc ngồi bên khung cửa sổ và cô đơn nhớ về gió, nhớ lại những ngày tháng tốt đẹp có gió. Cảm giác như vừa mất một thứ gì đó rất quan trọng, mọi thứ lại trở lại như trước thật nặng nề. Mong chờ từng phút từng giây nhưng rồi gió vẫn không đến… Từng ngày từng ngày trôi qua, tôi muốn khỏi bệnh thật nhanh nhưng tôi cảm giác thời gian trôi thật là lâu, mọi thứ như chậm lại. Không đừng được tôi lần đến khung cửa và bật tung cửa sổ. Gió đã đợi tôi từ bao giờ, vừa mở cửa đã ùa vào thế giới của tôi. Đúng lúc đó mẹ tôi bước vào và lạnh lùng khép cửa. Mẹ khoá chốt còn đóng luôn cửa ngoài.
Trái tim tôi vụn vỡ. Thế giới quá rộng sao cuộc đời tôi lại hẹp đến thế? Ánh sáng của đời tôi là gió mà mẹ đâu biết. Tôi nghĩ về đời tôi mà lòng lạnh giá. Gió ơi… Bao giờ gió về? Thế rồi tôi cứ nằm thế mà thiếp đi. Đến khi tôi tỉnh lại thì mẹ tôi lại đưa tôi vào viện. Mẹ tôi hỏi:
- Tại sao con không chịu ăn? Có phải tại mẹ đóng cửa sổ không? Mẹ không thể nào hiểu nổi? Cái cửa sổ đó thì có cái gì, đằng nào con cũng đâu nhìn thấy gì.
- Mẹ! Mẹ đừng nói nữa.
- Thôi được rồi. Tại mẹ thấy con hay bị viêm phổi, ho hen suốt ngày thì cứ nghĩ tại vì gió độc. Mà gió độc thật mà. Cứ để cửa thông thống ra là y như rằng con bị ốm thì mẹ biết làm sao.
Những lời mẹ tôi nói khiến tôi xót xa. Tôi cũng hiểu lòng mẹ tôi rồi. Tôi không gay gắt nữa, tôi nói trong nước mắt:
- Nhưng mà mẹ ơi! Con đi ra ngoài cũng không được, mẹ cứ nhốt con ở trong phòng suốt ngày con ngột ngạt lắm. Mẹ mở cửa cho con một tý là được.
Tôi vừa khóc vừa năn nỉ mẹ. Mẹ tôi ý chừng cũng nguôi nguôi. Hôm sau, đưa tôi về nhà, mẹ mở cửa cho tôi nhưng dỗ dành:
- Mẹ không khoá cửa nữa. Mỗi ngày con khoẻ thì mở ra một chút thôi vậy. Với lại chiều đến người ta đốt nhựa thì đóng cửa vào.
Tôi nghe lời mẹ. Nằm im trong phòng.
Mấy hôm sau, nhà tôi có tiếng người ra người vào xôn xao. Rồi đột nhiên, tôi nghe tiếng mẹ tôi:
- Các ông bà vào đây mà xem. Phải con các ông các bà có xót không? Nó suốt ngày ở trong nhà, ốm đau liên miên, đi viện liên miên vì viêm phổi đấy. Đây, bệnh án đây, người đây.
Rồi có tiếng người xì xào, láo nháo một lúc lâu. Họ đi rồi mẹ tôi mới kể cho tôi nghe. Mẹ tôi làm đơn lên xã kiến nghị mấy nhà làm nhựa ở làng tôi. Xã người ta yêu cầu họ phải di dời xưởng, thế là họ kéo đến nhà tôi gây sự. Thực ra xóm tôi cũng đồng tình với mẹ tôi nhưng người ta ngại không dám động chạm đến nhà giầu. Mẹ tôi tiên phong làm đơn, họ liền kí. Hôm nay, người ta vào làm việc rồi. Ôi! Mẹ! Tôi không biết nói câu gì, chỉ biết ôm mẹ khóc. Tôi không ngờ, mẹ tôi nói ít làm nhiều. Mẹ yêu tôi nhiều đến vậy. Chỉ là mẹ ngày thường không nói giống như lòng mẹ nghĩ.
Và từ đó, khung cửa sổ nơi tôi ngồi không còn phải khép nữa. Gió lại về với tôi kể tôi nghe bao điều về cuộc sống…
NGUYỄN THU HIỀN
Lớp 7B - THCS Vũ Kiệt