Trang chủ TRANG VIẾT TUỔI HỒNG

KHUNG TRỜI TUỔI 13
16:32 | 28/04/2023

Thời gian vốn dĩ đã là một khái niệm trừu tượng. Thời gian của tuổi học trò tưởng như dài lắm nhưng lại thoắt cái biến vào hư vô, chẳng thể nào nắm bắt. Giờ đây, khi sắp trở thành cô học trò lớp 7, tôi mới thấy mình cảm nhận được bước đi của thời gian. Tôi nhận ra mình không còn quá nhỏ để “mè nheo” đòi theo bà đi chợ huyện; tôi cũng không còn hồn nhiên đòi cha dẫn đi ăn sáng cùng; và tôi không còn để mẹ phải kiểm tra bài vở trước khi đến lớp. Tôi cũng không biết chính xác những thay đổi đó bắt đầu từ lúc nào. À! Phải rồi, có lẽ là khi tôi thấy mình đã lớn. Tôi nhận ra rằng chính bản thân tôi chứ không phải một ai hết, cần có trách nhiệm về cuộc đời mình. 

“Màu thời gian không xanh

Màu thời gian tím ngát

Hương thời gian không nồng

Hương thời gian thanh thanh”

(Đoàn Phú Tứ)

 

Cuộc sống này là của tôi. Tương lai phía trước đang chờ tôi tự tin bước đi trên đôi chân của chính mình. Tôi sẽ trở thành một chiến binh dũng cảm trong cuộc đời đầy khó khăn và thử thách này. Tôi tin rằng, với một trái tim sôi sục của tuổi trẻ, một bộ óc tư duy sáng tạo không ngừng, một chí tiến thủ không ngại khó, tôi sẽ sống một cuộc đời ý nghĩa, của riêng tôi! 

Buổi tối trước ngày tôi vào lớp 7, sau bữa cơm tối, bố gọi tôi vào phòng đọc sách. Tôi không còn ngồi cạnh bên bố nữa, bố bảo tôi hãy ngồi đối diện với bố. Ban đầu, tôi hơi ngạt thở bởi không khí trang nghiêm khác hẳn ngày thường. Nó giống như cái cảm giác trong buổi chào cờ đầu tiên năm tôi vào tiểu học vậy! Cũng chính là phòng đọc sách này, nơi đây, trước kia, mỗi tối, tôi thường lẽo đẽo theo bố tìm cuốn “Nghìn lẻ một đêm”, rồi nằm gối đầu lên đùi bố ngoan ngoãn như một chú mèo con để nghe bố đọc từ câu chuyện này sang câu chuyện khác. Rồi tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Chao ôi! Cái cảm giác đó mới nhẹ nhàng và thư giãn làm sao! Nhưng hôm nay, cảm xúc trong tôi thay đổi hẳn. Bố nói với tôi: Chúng ta hãy nói chuyện với nhau như hai người lớn. Bố bảo rằng đã đến lúc tôi cần ý thức vai trò của cá nhân trong cuộc sống của chính mình.

Tôi băn khoăn hỏi bố: “Bố ơi, tại sao lại là cuộc đời của con? Con còn có ông bà, có bố mẹ, có các em cơ mà? Chúng ta sống chung một nhà. Không phải là chúng ta có một cuộc đời chung sao?”. Bố đưa ly trà nóng lên miệng uống một hụm nhỏ, xoa đầu tôi, bố bảo: Con nói đúng. Bây giờ và mãi mãi về sau, chúng ta là ruột thịt, là người một nhà. Bố cũng hi vọng chúng ta sẽ luôn sống bên nhau. Nhưng con à! Chúng ta sống bên nhau không có nghĩa là chúng ta chung nhau một cuộc đời. Mỗi người chúng ta là một cá thể độc lập. Mỗi người chúng ta có một cuộc đời riêng. Cũng như bố từng ở với ông bà nội, mẹ con cũng ở với ông bà ngoại, rồi bố mẹ lấy nhau, từ đó, bố mẹ có cuộc sống riêng cùng với các con. Và sau này con cũng vậy. Bây giờ con có thể được coi là đã lớn, bởi ít năm nữa thôi con đủ 18 tuổi. Con sẽ lại xa bố mẹ để có cuộc sống của riêng mình. Quy luật cuộc đời là như thế. Việc của chúng ta là thản nhiên, vui vẻ chấp nhận quy luật đó và sống tốt cuộc đời của mình, con ạ!

Tôi run run bảo bố: “Con sợ lắm! Không có gia đình, con sẽ không thể sống tốt được bố ơi!”. Bố nhẹ nhàng bảo: Gia đình vẫn ở đây, luôn luôn bên cạnh con. Kể cả lúc bố mẹ không còn trên đời này nữa, bố mẹ vẫn dõi theo con, từ trên trời cao hay những đám mây xanh thẳm. Con hãy nhớ rằng bố mẹ luôn dõi theo con, ủng hộ con để con sống tốt cuộc đời mình. Bố mẹ có thể làm mọi điều vì con, nhưng có duy nhất một điều mà bố mẹ không thể làm thay con được, đó là “sống hộ” cuộc đời của con. Không ai khác mà chính con phải làm điều ấy. Nên dù muốn hay không, chấp nhận hay trì hoãn, sớm muộn gì con cũng phải trở thành chủ nhân của cuộc đời mình. Vậy thì chi bằng con hãy sống tốt để kiêu hãnh với cuộc đời.

Tôi lo lắng hỏi bố: “Bố ơi, con không biết bắt đầu làm những việc gì để tốt cho cuộc đời con”. Bố ôn tồn bảo: Chính vì vậy mà chúng ta mới có cuộc nói chuyện ngày hôm nay. Trách nhiệm của bố là ngồi đây để giúp con định hướng những bước đi của cuộc đời mình với tất cả kinh nghiệm mấy chục năm cuộc đời của bố, và bằng tình yêu thương mà bố dành cho con. Con à! Điều cần làm lúc này đó là, con cần tự lập:

Nếu sáng mai mẹ còn gọi con dậy tập thể dục, con hãy nói với mẹ rằng con đã lớn, con có thể tự đặt báo thức và dậy đúng giờ. Việc này là khởi đầu cho mọi nỗ lực tự lập, con ạ!

Nếu tối mai con đang ngồi vào bàn học mà ngoài nhà bà con có mở bộ phim truyền hình con yêu thích. Con đừng chuyển ánh mắt nhìn bố. Con hãy tự hỏi lòng mình: “Còn bao nhiêu ngày nữa mình phải tham dự kì thi vào 10 đầy cam go thử thách? Mình đã chuẩn bị kĩ cho kì thi chưa?”. Nếu câu trả lời của con là mọi kiến thức đã nằm trong đầu con và chúng được nghiền ngẫm kĩ càng, con hãy đừng ngại ngần mà thưởng cho mình một buổi tối thư giãn. Còn nếu trong đầu con còn lo lắng cho bộ đề luyện thi đang làm dở, con biết việc con cần làm là gì rồi đấy!

Nếu ai đó hỏi con rằng: “Ước mơ của con là gì”, con đừng trả lời rằng “Con chưa biết”. Bởi vì ước mơ chính là điều mà con muốn mình trở thành khi con lớn. Mà giờ đây, con đã là học sinh lớp 7, đã đến lúc con cần xác định được mai sau con muốn trở thành người như thế nào. Vì vậy con cần biết sở thích của con là gì, con giỏi về điều gì. Và bố sẽ là người cùng con tìm hiểu xem điều ấy có phù hợp với nhu cầu lao động của xã hội hiện nay hay không. Bởi vì con ạ. Con hãy yêu nghề của mình. Nhưng con cũng phải đảm bảo rằng con có thể sống bằng nghề ấy. Vật chất và tinh  thần luôn song hành cùng tồn tại. Cuộc sống cần cả hai điều ấy con gái ạ!

Nếu sau cuộc trò chuyện của hai bố con hôm nay, tâm trí thôi thúc con phải làm ngay một việc gì đó thì việc đó chính là: Con hãy ngồi vào bàn học, lấy giấy bút và thước kẻ. Con hãy viết lên kế hoạch học tập và lao động cho một ngày. Việc làm ấy giúp con biết thời gian nào con cần dành cho ước mơ và khát vọng, thời gian nào con cần để thư giãn bên gia đình. Chỉ cần con quản lý tốt thời gian 24 tiếng của một ngày, bố tin rằng con sẽ “quản trị” tốt cuộc đời của mình.

Và cuối cùng, nếu như con đã cố gắng làm tốt nhất có thể mà con vẫn chưa đạt được điều mình mong muốn thì con hãy về nhà mình, cánh cửa và vòng tay của bố mẹ luôn dang rộng để chào đón con. Mái nhà ta dù không quá to nhưng đủ để chặn mọi bão tố ở ngoài sau cánh cửa. Về với bố mẹ, con sẽ được tiếp thêm nguồn sức mạnh thần kì để rồi, con lại ra đi, tiếp tục cố gắng, tiếp tục dấn thân để làm lại. Con hãy nhớ rằng, vấp ngã ở đâu, đứng dậy ở đó. Không chạy được thì đi, không đi được thì bò, không bò được thì nhích từng bước chân nhỏ. Phía cuối con đường kia, hạnh phúc và thành công đang chờ đón con ở đó.

Đối với tôi, những lời tâm sự của bố trong buổi tối hôm đó thật giản dị và quý giá! Bố tôi là nông dân. Nhưng bố rất thích đọc sách và luôn giữ thói quen đọc sách. Ngày xưa ông bà nghèo nên bố tôi không có cơ hội để bước chân vào cánh cổng học Đại học. Bình thường bố tôi là người ít nói. Nhưng hôm đó, bố nói nhiều lắm! Tôi hiểu rằng, mọi sự cố gắng diễn đạt của bố đều duy nhất nhằm muốn nói với tôi rằng: “Cuộc sống này là của con. Con cần tự lập”. 

 

Giờ đây, tôi đã xác định được ước mơ của cuộc đời mình. Tôi muốn trở thành một cô giáo dạy Văn. Để làm được điều đó, tôi biết rằng việc cần làm trước tiên là tôi phải vượt qua kì thi vào lớp 10 trong hai năm tới. Tôi sẽ nỗ lực để đạt được điều đó. Cuộc sống này là của tôi. Tương lai phía trước đang chờ đón tôi tỏa sáng. “Cuộc đời không phụ người nỗ lực, thành công không xa lánh người có ý chí”, tôi tin là vậy!

Có ai đó đã từng nói: “Hành trình vạn dặm luôn bắt đầu từ những bước chân nhỏ bé”. Bởi vậy, tôi không thể “ngủ nướng” để cố mơ về cuộc sống của một người thành đạt. Tôi không thể trông chờ vào một ông Bụt hay bà Tiên hiện ra giúp đỡ giống như cô Tấm trong truyện cổ tích “Tấm Cám” bà thường hay kể. Tôi là một “cô Tấm thời đại 4.0”. Tôi là một công dân toàn cầu. Vì vậy, bắt đầu từ hôm nay, ngay tại thời khắc này, tôi phải đứng dậy và bước đi trên con đường sỏi đá để cán đích một tương lai tốt đẹp. Dẫu biết rằng mọi thành công đều có cái giá của nó, tôi tự nguyện dấn thân để sống một cuộc đời ý nghĩa, của riêng tôi./. 

 

                                                                                                                                                                                                         VŨ THANH HOA - Lớp 7A Trường THCS Ninh Xá                                                                                                                                                                                                                      Giải Nhì cuộc thi cây bút tuổi hồng" - 2022