Trang chủ TRANG VIẾT TUỔI HỒNG

MẸ!
17:14 | 25/05/2022

Nhạc sĩ Trương Quang Lục từng viết:

   Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi

   Và mẹ em chỉ có một trên đời.

Có lẽ đối với tôi nơi bình yên nhất chính là vòng tay yêu thương của mẹ, ngọt ngào nhất là nụ cười của mẹ, ấm áp nhất là trái tim người mẹ, và hạnh phúc nhất là nơi khi có mẹ kề bên. “Mẹ”- tiếng gọi thiêng liêng hơn bất kì thứ gì trên đời. Tôi yêu mẹ tôi biết chừng nào!

Mẹ là người quan trọng nhất đối với tôi, là đấng sinh thành mà ngàn đời tôi chẳng thể quên ơn. 9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau, mẹ tôi mưu sinh nhặt nhạnh từng đồng để cho tôi ăn học, lo cho tôi từng bữa ăn đến giấc ngủ. Nhưng chả hiểu sao cho đến tận bây giờ khi tôi đã trưởng thành tôi mới nhận ra được điều đó. Ngược dòng thời gian, quay về quá khứ tôi chỉ mong thời gian trôi chậm lại để mẹ chẳng phải già đi, và tôi sẽ được ở mãi bên mẹ. “Cảm ơn mẹ vì đã cho tuổi thơ con những dấu ấn đẹp nhất!”

Mẹ tôi làm nghề “buôn thúng bán bưng”, ngày ngày vất vả. Quanh năm suốt tháng phải đối mặt với nắng mưa, chẳng ngày nào mẹ tôi được thảnh thơi, được ăn một bữa cơm trọn vẹn. Sáng ra khi gà còn trưa gáy, tôi vẫn đang say giấc nồng thì mẹ  đã thức dậy đạp con xe cà tàng để sang huyện khác lấy đồ về đi bán. Mẹ làm cái nghề mà tất cả mọi người khinh rẻ, chê bai nhưng bà ấy thì lại luôn nhẫn nhục để kiếm tiền nuôi tôi. Vất vả là thế đấy, nhưng mẹ chẳng bao giờ than vãn trước mặt cô bé của bà. Gặp tôi là mẹ lại cười, lại dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất, đôi khi đó chỉ là cái bánh, củ khoai hay đơn giản là một cái nắm tay nhẹ nhàng. Nhưng điều đó cũng đủ để khiến tôi vui rồi! Ngày qua ngày tôi và mẹ sống bên nhau dưới căn nhà nhỏ đơn sơ, ăn những bữa cơm cà chan với nụ cười hạnh phúc. Mẹ nghèo nhưng chẳng bao giờ để tôi thiệt thòi với bạn bè. Bạn có quần áo mới, mẹ lại mua cho tôi; bạn có chiếc bút đẹp, mẹ cũng dành tặng tôi… nhưng lúc đó tôi chẳng hay biết rằng khi tôi đang khoác trên mình một chiếc váy xinh thì mẹ lại mặc cái áo chắp vá đủ chỗ, khi tôi có cái áo khoác lông ấm áp vào mùa đông thì mẹ tôi chỉ có một manh áo mỏng đối mặt với mưa gió đi bán hàng rong…Tuổi thơ tôi thật sự rất đẹp khi có mẹ kề bên!

Thời gian vốn dĩ chẳng chờ đợi ai, mẹ và tôi cũng vậy. Mẹ tôi ngày một già đi, tôi thì ngày một lớn khôn và ngày càng vô tâm với mẹ... Tôi chẳng phải là một đứa trẻ hồn nhiên của ngày xưa nữa mà tôi đã thật sự thay đổi đi quá nhiều. Lên thành phố học tập tôi bắt đầu có những người bạn mới, những thú vui mới mà dần quên đi mẹ của mình. Tôi dần ham chơi, ham vui, ham mê những vật chất bên ngoài - những thứ tầm thường, hào nhoáng. Nhiều lần tôi nói dối mẹ mình thiếu tiền học nhưng thực ra tôi lấy số tiền mà mẹ lam lũ vất vả gánh từng thúng hàng kiếm sống đi chơi với lũ bạn. Khi ấy tôi thật sự quá mê hoặc vào những thú vui ngoài kia, nó như một liều thuốc thôi miên tôi vào một thế giới khác. Một lần tôi đi chơi với đám bạn tôi vô tình gặp mẹ... Mẹ tôi đang rao bán hàng với tấm lưng còng đã thấm mệt nhưng lúc ấy tôi lại tránh mặt đi coi mẹ như người dưng chưa từng quen vì tôi xấu hổ với bạn bè. Tôi luôn muốn bạn bè nghĩ rằng gia đình tôi là một gia đình có giàu có và khiến họ phải ngưỡng mộ. Nhưng có lẽ suy nghĩ ấy của tôi quá phù phiếm và mơ hồ. Dường như tôi đã đi quá xa so với thực tại, quên đi bao vất vả mẹ làm lụng để cho tôi ăn học thành người, quên đi những năm tháng hồn nhiên sống bên vòng tay của mẹ. Tôi của bây giờ thật tệ...

Tôi chỉ luôn biết đến những cuộc vui chơi, mua sắm, ăn uống với bạn bè mà quên đi những ngày để nhớ đến mẹ. Lần đó, chúng tôi đang lựa đồ cho chuyến đi du lịch sắp tới thì một đứa trẻ nhỏ trông rất đáng thương đến nhờ tôi mua hộ những phong kẹo, gói tăm.. lũ bạn tôi thấy vậy liền xua tay như muốn đuổi chú bé đi. Nhưng em bé thì vẫn đứng lại cúi mặt xuống và nói rằng: “Chị ơi chị mua giúp em gói kẹo với ạ, hôm nay là 8/3 rồi nếu em không có tiền thì em chẳng thể nào mua hoa tặng cho mẹ”. Lúc này tôi mới chợt nhận ra, hôm nay là 8/3 ư? Tôi đã thờ ơ, vô tâm với mẹ vậy ư? Đứa trẻ kia còn nhỏ mà đã biết quan tâm đến mẹ, vậy mà tôi… Thế rồi tôi liền chạy về với mẹ. Bấy giờ tôi mới nhận ra mọi thứ hiện tại tôi có được đều là mẹ. Mẹ cho tôi cuộc sống, cho tôi từng ánh mắt, nụ cười vậy mà tôi lại vô tâm với mẹ. Đứng bắt xe về quê, tôi chỉ mong chú tài xế hãy lái xe thật nhanh để tôi có thể gặp mẹ, ôm mẹ và nói lời xin lỗi mẹ…

Cuối cùng tôi đã nhận ra cái giá của sự trưởng thành, nó khiến tôi ngày càng xa mẹ nhưng cũng giúp tôi có những bài học sâu sắc trong cuộc đời: “Mẹ à, con yêu mẹ nhiều lắm. Chẳng biết đến bao giờ công lao to lớn của mẹ con mới trả hết được đây? Con cảm ơn mẹ vì tất cả những gì tốt đẹp nhất mà mẹ dành cho con. Con xin lỗi mẹ vì đã nhiều lần vô ơn, không quan tâm đến mẹ, làm mẹ buồn, mẹ rơi nước mắt”. Cảm ơn tạo hóa vì đã ban tặng cho tôi người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời!

Bạn đã bao giờ thấy mẹ bạn khóc vì bạn chưa? Bạn đã bao giờ vô tâm với mẹ chưa? Câu trả lời sẽ là “rồi”. Vậy bạn đã bao giờ đứng trước mặt mẹ bạn và nói câu yêu mẹ chưa? Chắc là chưa nhỉ? 

           Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc

           Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không.

Câu thơ trên là tất cả những gì tôi muốn nói với các bạn. Những ai còn mẹ, những ai còn cha, những ai còn cả cha lẫn mẹ xin hãy trân trọng những gì mình đang có, xin đừng làm đau lòng các đấng sinh thành dù chỉ là một điều gì đó rất nhỏ. Hãy nhớ là hai từ thiêng liêng “cha”, “mẹ” không phải ai cũng may mắn được thốt lên. Vậy nên hãy yêu thương cha mẹ của mình khi còn có thể./. 

                                                                                                                                                                                                           NGUYỄN THỊ TRANG
                                                                                                                                                                                                 9B - THCS Hàn Thuyên, Lương Tài