Ngày xửa ngày xưa, ở một thế giới của những muông thú, một thế giới đẹp tuyệt đẹp với con suối chảy dài thơ mộng, những cái cây vươn cao lên trời xanh, cỏ mọc um tùm trông thật nên thơ, một mùa xuân ấm áp đã qua đi và kéo theo một màu đông lạnh giá sắp tới.
Những loài động vật đều đã bắt đầu chuẩn bị cho mùa đông lạnh lẽo: những chú gấu, trăn chuẩn bị cho việc ngủ đông, nhiều loài chim cũng đang rủ nhau đi tránh rét. Nhưng năm nay, gia đình nhà Én lại không thể cùng đàn đi ránh rét được vì nhà họ còn một thành viên vẫn chưa cất tiếng khóc chào đời. Én bố và Én mẹ đã bàn bạc rất nhiều về việc “có nên đi tránh rét hay không?”.
Sau mấy ngày liền suy nghĩ, vào một buổi sáng mùa đông, Én bố và Én mẹ mang theo một cái giỏ rất đẹp bay đến nhà Gà:
- Anh chị Gà ơi, trời đã trở lạnh rồi, gia đình chúng tôi cũng phải đi tránh rét, nhưng khó nỗi nhà tôi còn cháu út vẫn chưa nở, gia đình tôi đã thương lượng mãi, thôi đành nhờ anh chị chăm sóc cháu, sang năm xuân về, cháu đủ lông đủ cánh, gia đình tôi sẽ đến đón cháu về, nhất định chúng tôi sẽ trả ơn anh chị. - Én bố nói với vợ chồng nhà gà.
Chị Gà Mái và anh Trống Choai cũng có một đàn gà con còn trong trứng, họ nghe nhà Én đề nghị, họ đồng ý ngay. Từ hôm đó, quả trứng nhà Én được Gà mẹ tận tình chăm sóc như những đứa con của mình.
Sau hơn một tháng vất vả, những quả trứng gà nay đã nở thành những chú gà con có bộ lông vàng óng mượt mà như tơ, những cái mỏ màu cam và đôi mắt tròn xoe đáng yêu vô cùng. Gà mẹ rất hạnh phúc. Nhưng chị vẫn buồn một nỗi là quả trứng mà nhà Én nhờ mình chăm sóc hộ vẫn chưa có động tĩnh gì. Rồi lại một tháng nữa qua đi, cuối cùng quả trứng ấy đã nở ra một chú Én con với bộ lông đen và lông bụng trắng muốt vô cùng xinh đẹp.
Nhưng vì có ngoại hình khác biệt so với những anh chị của mình, Én con lúc đầu chẳng thể hoà nhập như những chú gà khác. Có hôm, một chú gà trong đàn nói với Én con:
- Mày thật là khác biệt với chúng tao, chắc hẳn mày chẳng phải là con của mẹ, mày hãy cút đi, đừng để mẹ chúng tao nuôi mày tốn công tốn sức.
Nghe anh nói thế, Én Con tủi thân lắm. Nó bỏ đi, đi mãi, đi tìm mẹ ruột của mình nhưng chẳng ai nhận nó làm con cả. Vì còn quá nhỏ lại yếu ớt nên Én không thể tự đi kiếm thức ăn và nó đã ngất đi. Khi tỉnh lại, nó nhìn thấy Gà Mẹ đang tận tình chăm sóc mình:
A! Em út nhà chúng ta tỉnh rồi! - một chú gà con reo lên.
Con tỉnh rồi sao? - Gà Mẹ con dịu dàng nói với Én Con - các con mau vào đây xin lỗi em đi, các con đã làm em buồn lắm đấy.
Những chú gà con vào xin lỗi Én làm nó ngạc nhiên vô cùng.
- Con đừng buồn vì những lời anh chị nói nhé, con tuy khác anh chị của mình nhưng con vẫn là đứa con mà mẹ yêu quý, đừng cảm thấy buồn vì ngoại hình của mình, con nhé!
Từ hôm đó, Én đã được cả gia đình gà yêu quý, thậm chí những chú gà con còn nhường Én hơn hẳn vì nó là em út trong gia đình.
Không chỉ Gà mẹ, anh Trống Choai cũng rất thương yêu Én con. Anh đã làm 1 cái thang và còn đặt 1 tấm đệm ở dưới để nó tập bay, sang năm khi Én bố và Én mẹ đến, nó có thể cùng họ chu du khắp nơi, sống một cuộc sống giống như đồng loại của nó. Nhưng buồn một nỗi, Én con tập mãi vẫn chẳng bay lên được, nó cứ chợt bay thì lại rơi bịch xuống tấm đệm.
Chẳng mấy chốc, một năm đã trôi qua, Én con năm nay đã gần một tuổi và một mùa xuân lại sắp về với khu rừng. Én con vô cùng háo hức vì đây là mùa xuân đầu tiên của nó. Chao ôi, cảnh mùa xuân trong khu rừng quả mới đẹp làm sao! Những cái cây sau một mùa đông trơ trụi giờ đây lại cùng nhau đơm hoa, kết trái, làm đẹp cho khu rừng. Những loài động vật sau một giấc ngủ đông dài giờ đây đã thức dậy để đón chào nàng tiên Mùa Xuân. Và cũng đã đến lúc Én bố và Én mẹ đến đón Én con sau gần một năm không gặp mặt.
Một buổi sáng đầu xuân, Én con đang đứng ngoài hiên nhà ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp của mùa xuân và ngắm cả những chú chim đang bay lượn trên trời, lòng nó tự hỏi “liệu đến bao giờ mình mới có thể bay lượn tự do trên bầu trời như vậy nhỉ?”. Hôm nay cũng là ngày mà hai vợ chồng nhà Én đến đón Én về. Họ đáp xuống nhà Gà ngay lúc chú Én con đang đứng ngoài cửa:
- A mẹ ơi! Có hai người lạ đến nhà mình kìa.
- Én Con thấy cha mẹ ruột của mình lại hoảng sợ chạy vào nhà.
Vợ chồng nhà Én thấy vậy cũng tỏ vẻ khá ngạc nhiên và không khỏi hụt hẫng
Mẹ Gà nói với vợ chồng nhà Én.
- Hai anh chị cứ bình tĩnh, cháu nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chúng ta từ từ khuyên bảo, cháu sẽ hiểu ra thôi.
Gà Mẹ cúi người nói với Én :
- Én con này, gần một năm qua, con luôn thắc mắc với mẹ: tại sao con lại có ngoại hình khác với anh chị của con như vậy? Tại sao trong gia đình chỉ có con là phải học bay thì đây là câu trả lời đấy con ạ. Con là một chú chim Én chứ không phải là gà như chúng ta. Và vợ chồng nhà Én mới thực sự là mẹ cha mẹ của con.
Để Én con hiểu chuyện, Gà mẹ đã kể hết chuyện rằng “vì sao nó là chim mà lại được nuôi trong gia đình nhà gà”.
- Không, con là Gà, con không phải là chim, con không về với họ đâu, con sẽ chỉ ở với cha mẹ thôi.
- Én con vẫn bướng bình.
Lúc này, cả vợ chồng gà và vợ chồng Én đều khó xử.
- Ối, cứu, cứu con với!
Én con bỗng kêu lên. Một con diều hâu đã quắp nó bay lên. Bố mẹ Gà và Én ai ai cũng đều hoảng hốt. Én bố và Én mẹ bay lên cao, Én bố bám lấy người con diều hâu còn Én mẹ thì bay gần Én con:
Én con bám chặt vào, có bố mẹ đây, con đừng sợ! Én mẹ nói.
Khung cảnh lúc ấy thật hỗn loạn. Chim bố liên tục mổ vào người con diều hâu độc ác mà nó vẫn chẳng chịu buông Én con ra. Én bố thông minh mổ mạnh một cái vào mắt con chim gian ác kia. Con diều hâu bị mổ mạnh vào mắt thì đau quá, nó chẳng thể nhìn được gì nữa. Nó cũng chẳng còn sức mà quắp chặt Én con nữa, con diều hâu buông lỏng bộ móng vuốt sắc của mình làm cho chú Én nhỏ rơi tự do trên bầu trời. Én mẹ thấy thế vô cùng hoảng sợ, bay đến túm lấy một nhúm lông của Én con, cố từ từ hạ cánh xuống nhưng Én con bị túm lông đau quá, nó kêu lên, chim mẹ nói với nó:
Én con, con hãy dang rộng đôi cánh của con ra và bay đi. Con chính là một chú chim Én, con có thể bay, chỉ cần con cô gắng!
Én con lúc đó vô cùng lo sợ nhưng nhờ những lời động viên của mẹ, rồi một điều nhiệm màu xảy ra, chú én nhỏ dang rộng đôi cánh - những sải cánh đầu đời và lần đầu tiên, nó cảm nhận được sự hạnh phúc khi là một loài chim, có lúc nó tưởng như mất thăng bằng, sắp ngã liệng xuống đất thì tình mẫu tử thiêng liêng đã cho nó thêm lòng dũng cảm. Én nhìn xuống đất, ngắm nhìn vạn vật mùa xuân của khu rừng. Tuy vui là thế nhưng nó vẫn băn khoăn, suy nghĩ mãi về việc “có nên trở về với cha mẹ thực sự của mình, sống một cuộc đời của loài chim hay không”
Sau những giây phút “vinh quang’’ ấy, Én con đáp xuống đất, nó xà ngay vào lòng người mẹ thực sự của nó.
- Bây giờ con còn muốn nhận mình là gà không? Con hãy đồng ý về với cha mẹ con đi nhé - Gà mẹ hỏi Én.
Nhưng Én vẫn phân vân trong lòng:
- Dạ nhưng… nhưng mà...
- Con đừng lo chúng ta sẽ buồn, chỉ cần Én nhỏ luôn nhớ về chúng ta và thỉnh thoảng đến thăm chúng ta là cũng đã vui lắm rồi - Anh Trống Choai cũng cùng động viên đứa con nuôi của mình
Giờ đây Én đã chẳng phân vân gì nữa, nó gật đầu, đồng ý về với hai vợ chồng nhà Én. Từ đó, chú “gà nhỏ bé” rụt rè năm nào đã đi theo cha mẹ, sống một cuộc đời của một loài chim đúng nghĩa, chu du khắp mọi nơi. Và hàng năm, nó vẫn không quên ghé thăm gia đình nhà Gà - gia đình thứ hai của nó./.
LẠI MINH TÂM