Trang chủ TRANG VIẾT TUỔI HỒNG

MÁU ĐỎ
16:38 | 28/04/2023

- Chào buổi sáng con yêu! Chúc mừng sinh nhật con!

Ánh nắng ấm áp đọng đầy trên khung cửa sổ, tạo thành một màn sương tươi mới, tràn vào căn phòng ngủ nhỏ của Hoa làm sáng bừng cảnh vật. Hôm nay là sinh nhật cô. Hoa ngồi dậy, dụi dụi mắt nhìn quanh. Mẹ của cô đang ngồi trên giường, tay cầm một bọc quà khá lớn, đưa về phía cô. Hoa mỉm cười, nhận lấy hộp quà.

- Con mở ra đi. - Mẹ cô nói với nụ cười ấm áp hơn cả ánh nắng ngoài kia.

Hoa quơ tay, tìm chiếc dao dọc giấy để mở món quà. Lớp giấy gói từ từ được mở ra. Đó là một tập sách rất nổi tiếng. Hoa chau mày nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt rạng rỡ, cười:

- Sao mẹ biết con thích bộ sách này?

- Mẹ thấy các bạn của con rất hay đọc bộ truyện này, mẹ nghĩ con cũng thích nên mua tặng con đấy!

- Con cảm ơn mẹ. Con thích lắm!

Hoa bày ra bộ mặt hào hứng, phấn khích với mẹ. Mẹ cô cũng vì thế mà cười theo, liền rời khỏi phòng để cô có không gian riêng tận hưởng món quà của mình. Nhưng khi mẹ cô vừa quay ra, cánh cửa khép lại, Hoa liền đặt món quà xuống chân giường rồi cất sâu xuống gầm. Cô không muốn nhìn thấy sách. 

Nằm dài trên giường, Hoa nhắm mắt lại, hình ảnh người bạn thân của cô hiện lên trước mắt. Ngày ấy, nếu không phải vì cố tìm mua cuốn sách mà cô yêu thích nhất, thì người bạn thân của cô có lẽ bây giờ đang ngồi bên cạnh cô. Từ đó, sách đối với Hoa như một chìa khóa mở chiếc hòm cất chứa bao nỗi đau mà cô đã cố chôn chặt trong tim, cảm giác tội lỗi trong quá khứ lại trỗi dậy, quẫy đạp mạnh mẽ trong tâm hồn cô. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, Hoa vịn vào thành giường, khó nhọc đứng dậy. Làn nước mắt ầng ậc chảy xuống, làm mờ đi tầm nhìn. Chợt, Hoa ngã nhào ra phía trước, chân như vừa vướng vào một thứ gì đó. Hình ảnh cuối cùng trước mắt cô là góc bàn. Theo phản xạ, Hoa quơ tay tìm điểm bám, tránh đập vào trán, nhưng thứ duy nhất cô nắm được là không khí. “Rầm!”

*       *

*

- Dương! Dương! Dậy!

Một bàn tay nào đó liên tục lắc, vỗ vào tay Hoa. Dương? Dương là ai?

- Dậy nhanh nào! Tổng lãnh gọi em kìa Dương!

Giọng nữ kia liên tục vang lên bên tai Hoa, bàn tay ban nãy cũng kéo giật cô dậy. Hoa lờ mờ mở mắt, nhìn xung quanh. Ánh sáng chói lòa ập vào khiến cô phải nheo mắt, rồi ánh sáng dần dịu đi, hiện ra trước mắt cô không phải căn phòng ngủ quen thuộc, mà là một căn phòng vô cùng hiện đại. Cửa sổ chạm sàn rộng lớn, có rất nhiều cây cối và đặc biệt có cả những con robot mà cô chưa từng nhìn thấy hay nghe đến. Sự phát triển của khoa học công nghệ nơi đây so với hiện tại là quá khác biệt.

- Cuối cùng cũng tỉnh rồi, nhanh lên nào! Tổng lãnh đang đợi em. 

Hoa nhìn về phía giọng nói phát ra, trước mặt cô là một người con gái tuổi chừng 24, mặc chiếc váy màu trắng tối giản nhưng vẫn toát lên khí chất nhân từ, đoan trang, sang trọng, có mái tóc màu hạt dẻ cùng đôi mắt đen láy bí ẩn. Trên ngực áo của cô gái có treo tấm bảng: “Trương Thanh Dương”. “Thanh Dương? Ánh Dương?”- Hoa thầm thắc mắc. Rồi cô nhìn xuống bản thân. Cũng là bộ váy trắng giống hệt chiếc váy của cô gái kia, trên ngực cô cũng có bảng tên, nhưng đó không phải tên cô, mà là “Trương Ánh Dương”. Hoa ngẩng lên, qua hình chiếu trên khung cửa sổ, thấp thoáng thấy được mái tóc màu hổ phách nổi bật trên nền trắng của chiếc váy trang nhã, đây chắc chắn là cô, màu tóc hổ phách này chỉ có cô sở hữu.

- Em sao vậy? Từ lúc tỉnh dậy tới giờ cứ đờ đẫn ra thế? - Thanh Dương hỏi

Hoa giật nảy mình, quay lại nhìn Thanh Dương

- Ơ kìa! Đừng nói với chị là ngã xong em mất trí nhớ luôn đấy nhé!

- Em bị ngã…ạ?

- Ừ, em quên thật đấy à? Có cần chị gọi y tế đến không?

- Chú ý. Thiên sứ số 391 yêu cầu lên phòng điều khiển gặp Tổng lãnh. Xin nhắc lại…

Chợt, một giọng nói cứng nhắc vang lên khắp căn phòng.

- Em mau đi đi, Tổng lãnh đã chờ em rất lâu rồi đấy. Nhanh chân lên.

“Thiên sứ số 391? Là mình ư?” - Hoa thầm nghĩ. Đứng dậy, cô rảo bước về phía cửa căn phòng. Toan đưa tay ra ở cửa, cánh cửa đã tự động chạy ra. Cô liền giả vờ vịn tay vào cánh cửa, bước ra khỏi phòng. Việc cô hóa đổi thân xác với Ánh Dương tốt nhất nên được giấu kín đến khi cô tìm ra cách trở về thân xác của mình. Bằng một cách nào đó, rảo bước trên dãy hành lang trắng muốt tỏa ra sự hiện đại của công trình này, Hoa như đã quen với mọi ngã rẽ, không gặp quá nhiều khó khắn với việc đi đến phòng của Tổng lãnh. Dừng chân, trước mặt cô là cánh cửa gỗ to lớn, trạm trổ hoa văn tinh tế, tay nắm cửa mạ vàng lấp lánh. Đưa tay lên gõ cửa, chằng mấy chốc, đã có tiếng đáp trả:

- 391? Vào đi.

Đó là một giọng đàn ông trầm thấp nhưng tỏa ra sự uy quyền đáng nể. Hoa đẩy cửa bước vào. Theo một thói quen không rõ từ đâu mà có, cô đặt tay lên ngực, cúi chào nhẹ. 

- Được rồi, lại đây.

Hoa tiến lại theo lời của người đàn ông, linh cảm của bản thân nhắc cô đừng nhìn lên người đàn ông đang ngồi phía trước, chỉ dám cúi mặt nhìn xuống mũi bàn chân. Một tiếng “xoạt” vang lên.

- Em mới hồi sức. Tôi cũng không giao nhiều. Tùy ý chọn lấy một người đi. Rồi việc cần làm thì em tự hiểu. 

Lúc này, Hoa mới dám ngẩng đầu lên một chút, nhìn lên bàn làm việc của người đàn ông kia. Trên bàn đang bày một tập tài liệu khá dày. Cô rụt rè đưa tay ra cầm lấy tập tài liệu, lật từng tờ. Đây đều là hồ sơ của người mà họ gọi là “tim đỏ”. Cô phải làm gì? “Việc cần làm” là cái gì vậy chứ? Làm bộ lật từng tờ hồ sơ trong mơ hồ, Hoa chọn đại lấy ba tờ, đặt lên bàn Tổng lãnh.

- Em chọn người này? Khá. Quả là 391. Em luôn đem đến những người bất ngờ đấy. Đi đi. Đưa lại tập tài liệu cho tôi, em giữ hồ sơ này là được.

Hoa chỉ im lặng làm theo rồi rời khỏi phòng. Trong khoảnh khắc, Hoa đã nhìn thấy phần nào người đàn ông được gọi là Tổng lãnh kia. Mái tóc bạc phơ nhưng vẫn được vuốt keo cẩn thận, thân hình gầy gầy nhưng không hề yếu đuối mà ngược lại, rất trang nghiêm. Dù có vẻ đã già nhưng Tổng lãnh Ông không đáng sợ như Hoa nghĩ.

Quay lưng rời đi, Hoa vẫn bâng quơ trong lòng câu hỏi: “Tim đỏ là ai?

Gạt bỏ sự ngỡ ngàng, Hoa trấn tĩnh, lấy lại sự nghiêm túc và xem xét hồ sơ mình cầm trên tay. Lúc này cô mới nhận ra những tờ giấy mình đang cầm trên tay đều có đóng dấu đỏ, và cô biết điều này không phải điềm lành. Ông trời chắc muốn trêu ngươi, tại sao trong cả tập giấy dày như vậy, cô lại rút trúng người khó “xử lý” nhất. Ngán ngẩm thở dài, Hoa đành rảo bước đi tìm địa chỉ của một bà lão tuổi ngoài 70, ghi trong hồ sơ. Bấy giờ, Hoa mới nhận ra, trong cái thành phố rộng lớn này, hoặc thậm chí là cả đất nước này, cô biết bà ấy ở đâu mà đi? Đặt tay lên trán, Hoa cảm thấy bất lực vô cùng.

- Em để quên cả kính với chìa khóa ở nhà này. Chị đang tự hỏi tại sao em có thể quên hai thứ này khi đi làm nhiệm vụ đấy.

Đó là lời nhắn của Thanh Dương trên mẩu giấy nhỏ. Trước mặt Hoa là một mặt phẳng hình tròn, có thể coi như một cái mâm nhỏ, trên đó là một cặp kính áp tròng cùng một cái điều khiển hình tròn có nút bấm - có lẽ đây là chiếc chìa khóa. Cô do dự, cầm cặp kính áp tròng, tự hỏi nếu đeo lên cô có bị mù hay không? Nhưng Thanh Dương rất đáng tin, cặp kính áp tròng có vẻ cũng rất quan trọng cho nhiệm vụ nên Hoa đành đánh liều, đeo thử cặp kính áp tròng lên. Mọi thứ không có gì thay đổi, cho đến khi Hoa nhìn lên trên đầu người đi đường. Ai cũng có ghi “Tim trắng”, “Tim hồng” nhưng tuyệt nhiên cô không nhìn thấy “tim đỏ” như trong hồ sơ có ghi. Điều này càng dấy lên sự tò mò, khó hiểu của Hoa về màu tim mỗi người. Tim trắng? Tim đỏ? Tại sao lại có sự phân hóa này? 

Mải mê trong dòng suy nghĩ, ánh mắt của Hoa va phải một cột sáng đằng xa. Bằng một lực hút nào đó, Hoa cảm thấy mình phải đi theo hướng cột sáng ấy. Chợt nhớ ra chiếc điều khiển vẫn còn trong tay, cô liền bấm thử. Một vòng tròn hiện ra trước mắt, phát ra ánh sáng màu tím nhạt mờ ảo. Hoa bất giác đưa chân lên vòng tròn, nó chính xác là một mặt phẳng, phải chăng nó giống một chiếc ván trượt? Khi cô vừa đứng trên chiếc “ván trượt”, nó lập tức lao thẳng về phía trước, khiến cô gần như đã ngã ra phía sau. Loạng choạng trên chiếc ván trượt, Hoa chật vật tiến về phía cột sáng. 

“RẦM!” Hoa bổ nhào xuống đất, lăn vài vòng. Có một tiếng kêu khác cũng vang lên yếu ớt : 

- Ôi! Ôi trời ơi! Cứu… cứu già…

 Hình như cô vừa đâm phải một người nào đó. Hoa hốt hoảng bò dậy, mặc cho cơn đau từ cánh tay đang giày vò, đảo mắt nhìn quanh. 

- Cứu….

Giọng nói yếu ớt ban nãy lại vang lên lần nữa, dường như là tiếng của một cụ già. Tiếng nói ấy phát ra từ phía tay trái của Hoa, cô liền quay về phía âm thanh phát ra. Một bà lão đang nằm đó, tay ôm chân, mắt nhắm nghiền, thở khó nhọc. Cuống cuồng, Hoa chạy đến bên đỡ lấy bà:

- Bà ơi! Bà! Bà có sao không ạ? Bà ơi!

Bà lão hé mắt, nhìn Hoa rồi trợn trừng, dồn sức hét lên:

- Mày… mày cút đi! Đừng lại gần tao! Cút đi!

Rồi bà ngất lịm đi. Hoa dường như không màng đến lời mắng chửi cay nghiệt của bà lão, cõng bà vào bóng cây nơi có cái ván trượt của cô. Một ngón tay của bà cụ đã cử động. Mắt bà từ từ hé mở, liếc nhìn xung quanh. Khi vừa chạm phải Hoa, mắt bà lại trợn trừng lên, bà quờ tay, vơ lấy một hòn đá, toan đưa lên đập vào đầu. Hoa ngỡ ngàng ngơ mất vài khắc, rồi liền lao lên giữ tay bà cụ:

- Bà! Có chuyện gì vậy ạ? Bà bỏ cục đá xuống đi ạ!

- Mày. Đừng lại gần tao…!

Hoa cẩn thận gỡ lấy hòn đá trong tay bà cụ, từ từ lùi ra xa, tránh để bà kích động. Bà cụ lúc này mới dịu xuống, không còn kích động. Từ từ ngồi dậy, bà nhìn Hoa bằng một ánh mắt sắc như dao, đanh thép đến lạ. 

- Cô đến đây làm gì? - Bà hỏi

- Dạ cháu làm nhiệm vụ, vô tình đâm vào bà ạ. - Hoa đáp, giọng có phần bực tức.

- Nhiệm vụ của cô là gì?

Trên thế giới có hằng hà sa số câu hỏi, sao bà lão lại phải lựa vào câu hỏi này? Hoa cứng họng, liền làm bộ lấy tập hồ sơ mà cô giắt bên người từ đầu ra, dõng dạc đọc:

- Cháu đang tìm bà Hoa Ngọc, hơn 70 tuổi, là người mang “Tim đỏ”.

Bà lão im lặng không nói, rồi cười khẩy:

- Nực cười. Cô đang theo đuổi đồng loại của mình đấy.

“Đồng loại? Ý bà ấy là mình đều là con người à?” - Hoa nhủ thầm. Hoa hắng giọng, cố làm ra vẻ bình tĩnh để bà lão không nhìn ra sự lo lắng của mình:

- Nhưng cháu là Thiên sứ.

- Thiên sứ mang máu đỏ. Có thật là thiên sứ không cô gái?- Bà lão lại cười

- Máu… đương nhiên ai cũng phải có chứ ạ? Nếu không có thì sao mà sống được? - Hoa thắc mắc.

- Cái thế giới này họ tôn sùng người chết đấy. Cất ván trượt đi rồi theo ta.

- Nhưng cháu còn nhiệm vụ…

- Ta là Hoa Ngọc.

Hoa theo chân bà lão Hoa Ngọc, đến trước một khu ổ chuột. Nơi đây tồi tàn, đổ nát, xập xệ đến thảm thương. Không, đó không phải là thảm thương. Tuy nơi này xuống cấp trầm trọng nhưng từ đây toát ra một sức sống mãnh liệt nào đó, không hề lạnh lẽo như ở trong toà nhà kia. Một sức sống cảm tưởng như đã trường tồn cả nghìn năm.

- Đây là nơi những người như ta và cả cô sinh sống.

Rồi bà đưa Hoa vào trong. Cô thấy lũ trẻ đang nô đùa với nhau. Chúng ngồi túm tụm lại, đứa ngồi ở giữa tay cầm một thứ khiến Hoa sởn gai ốc - sách. Cô liền lảng ánh mắt đi chỗ khác, theo bà lão rời đi. Trên đường đi, cô liên tục nhìn thấy sách, không chỉ đơn giản là sách, đó còn là những tác giả nổi tiếng ở thời đại nơi cô sống, mới chỉ trải qua vài thập kỉ, giờ họ lại ngồi đây, trong khu ổ chuột tồi tàn này, bên những quyển sách tưởng như báu vật. Nơi này với Hoa như địa ngục, tâm trí cô liên tục bị giày vò đến nhàu nhĩ, chỉ quanh quẩn nụ cười toả nắng của người bạn thân, nếu không phải vì đang ở trong thân xác của Ánh Dương, cô đã chẳng nán lại đây. 

Cuối cùng, bà lão dừng lại trước cửa một căn phòng, đẩy cửa bước vào trước, Hoa liền nối theo sau. Trong phòng… chỉ toàn là sách. Hoa cúi gằm mặt xuống, tránh không để ánh mắt nhìn vào những kệ sách ở quanh căn phòng. 

- Ngẩng đầu lên và đối diện đi! - Bà lão đột ngột lên tiếng. 

Hoa không ngẩng đầu. Bà lão dẫn cô ra bàn nước, để cô ngồi xuống rồi mở tung cánh cửa sổ ngay phía sau. 

- Ở cái thế giới này, tình yêu dành cho sách của con người sẽ chuyển thành máu.

Hoa ngẫm nghĩ: “Nếu máu đại diện cho tình yêu sách, vậy thì người tim đỏ là người đong đầy tình yêu sách? Vậy… cô phải truy đuổi họ làm gì?”

Nhưng… tại sao phải làm vậy chứ? Việc yêu sách là có lợi cho chính bản thân của người đọc và cả sự phát triển của quốc gia. Tại sao cô lại phải truy đuổi những người như bà?

- Vì với thế giới ngày nay, họ coi tim trắng là thượng đẳng.

Hoa bất giác ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt bà lão. Bà tiếp: 

- Với họ, video hay những hình thức truyền tải sóng âm sẽ mang lại hiệu quả cao hơn, tiện lợi hơn, là chìa khoá mở ra sự phát triển hưng thịnh của một quốc gia. Họ cho rằng sách là “những thứ cổ hủ”, “phải đào thải”. Họ cho rằng sách đem lại những cảm xúc, những thông tin không còn phù hợp với thời đại, ảnh hưởng đến sự phát triển của đất nước. Yêu nước với họ là phải đào thải được sách. Nên tôi nghiễm nhiên bị coi như tội đồ.

Bà Hoa Ngọc nhìn sang phía Hoa, nghiêm giọng:

- Và cả cô, Thiên sứ 391.

- Sao… sao bà biết? - Hoa ngẩn người.

Bà lão không trả lời mà tiếp:

- Họ vơ đũa cả nắm, cho rằng sách là những thứ độc hại qua các ví dụ mà họ đưa ra. Nó hệt như việc nhìn vào một tờ giấy trắng nhưng chỉ nhìn thấy một dấu chấm đen trên đó. Họ đào thải sách và tôn cái thứ gọi là công nghệ thông tin lên đầu.

- Nhưng ta không thể phủ nhận rằng thông tin được tiếp thu qua video và sóng não là tiện ích hơn. - Hoa lên tiếng

- Nhưng đó không có nghĩa là ta được đào thải sách! - Bà Hoa gắt.

- Ta hỏi cô, nếu không có sách, thì tư liệu từ thời xa xưa sẽ được lưu vào đâu? Ta hỏi cô, nếu không có sách, biết bao công thức quý báu sẽ bị thất truyền? Ta hỏi cô, nếu không có sách, sao những thông tin được truyền tải qua video hay sóng âm có thể tồn tại? Hành động của xã hội bây giờ là ăn cháo đá bát chính tổ tiên của mình. Cô nhìn lại chức danh của cô đi, cái tên “Thiên sứ” không phải bắt nguồn từ sách kinh thánh đấy sao? Và bây giờ cô đang góp phần cho kế hoạch đào thải nguồn gốc của chính cái danh cô vất vả đạt được. Chính con người muốn phát triển quốc gia nhưng lại đang phá huỷ đi nền tảng cốt yếu để phát triển quốc gia. Thành trì này rồi sẽ sụp đổ thôi!

Hoa câm nín. Cô không thể nói bất kì thứ gì. Bà Hoa ngồi phịch xuống giường, thở dốc. Tuổi đã cao, sau khi nói liền như vậy có lẽ bà cũng thấm mệt. 

- Tại sao… bà lại nói điều này với một Thiên sứ như cháu? Bà không sợ cháu? Bà là tim đỏ, còn cháu lại là Thiên sứ? - Cô ấp úng

- Đừng vì mặc cảm tội lỗi với người bạn thân của cô mà chối bỏ tình yêu của mình với sách. Đó sẽ là sai lầm lớn nhất đời cô. - Bà Hoa Ngọc tiếp.

Lần này Hoa không kiềm chế được, đứng phắt dậy, nắm lấy hai vai bà lão.

- Bà là ai? Sao bà…

- Sao ta biết cô là ai, biết quá khứ của cô đúng không? - Bà cười.

Đây không còn là nụ cười sắc lạnh như ban nãy. Nụ cười của bà bây giờ trở nên ấm áp, dịu dàng đến lạ thường. Bà chỉ tay vào một vết thương trên chân cô. Ở đó máu đỏ đang rỉ ra.

- Đó là lí do tại sao ta gọi cô là “Thiên sứ máu đỏ”. Đừng quên lời nói của ta hôm nay. Hãy suy ngẫm về nó. Đừng chối bỏ tình yêu sách của mình nữa. Lựa chọn nằm ở cô.

Nói rồi, bà dúi vào tay cô một mẩu giấy.

*

*      *

“Rầm! Rầm!”

Hoa bật dậy, hoảng hốt nhìn xung quanh.

- Hoa! Bình tĩnh! Mẹ đây con! Nằm xuống nào. Vết thương của con vẫn chưa ổn đâu.

Giọng nói ấm áp quen thuộc của mẹ cô vang lên bên tai, cùng với đó là bàn tay mềm mại từ từ đặt cô nằm xuống. Hoa quay sang nhìn mẹ, hai mắt rưng rưng. Mẹ cô nhẹ nhàng xoa đầu cô:

- Con tỉnh là tốt rồi, nằm nghỉ một chút. Mẹ đi gọi bác sĩ cho con. Đi đứng kiểu gì mà lại ngã đập đầu vào thành bàn rồi hôn mê 1 ngày liền. Khổ con tôi!

Nói rồi, mẹ cô từ từ rời khỏi phòng. Hoa quơ tay, nhận ra trong tay mình vẫn còn nắm chặt mẩu giấy bà Hoa Ngọc đưa. Cô liền mở ra đọc:

"Gửi Hoa! Tớ biết khi tớ mất, cậu sẽ rất đau buồn. Tớ vẫn luôn dõi theo cậu, ở bên cậu mọi lúc. Cậu đừng tự đổ lỗi cho chính bản thân mình nữa, sự ra đi của tớ không phải do cậu. Đừng lấy nỗi buồn làm cái cớ để cậu dừng bước, hãy lấy đó làm động lực để đi tiếp. Cậu hãy sống thay cả phần tớ nữa. Tớ đã gặp tương lai của cậu, bà ấy đã kể cho tớ rất nhiều điều về cậu sau khi tớ mất. Tớ không biết nói gì hơn, chỉ mong cậu đừng hướng tương lai mình vào ngõ cụt nhé. Sách không chỉ mang lại nhiều lợi ích cho ta, cho đất nước, mà đó còn là nơi lưu giữ kỉ niệm giữa tớ và cậu. Hãy nhớ rằng, không quốc gia nào có thể tồn tại mà không có sách. Đọc sách là hoàn thành nghĩa vụ, chọn lọc sách là yêu nước.

                    Thân gửi cậu

                  Ngọc"

 Chào Hoa, là tôi, Hoa Ngọc đây. Tôi đã đổi vài năm tuổi thọ của mình để kết nối được với Ngọc. Đây xem như món quà tôi tặng cậu. Tôi cùng Ánh Dương đều trông vào cậu.

- Hoa ơi! Bác sĩ đến rồi này. - Mẹ của cô vui mừng bước vào

- Vâng mẹ. Mẹ lấy cho con ly sữa, với bộ sách mà sáng mẹ tặng con được không? Con chưa kịp đọc./.

                                                                                                                                                                                                         ĐẶNG PHƯƠNG LINH