Trang chủ TRANG VIẾT TUỔI HỒNG

ÂN HẬN
10:20 | 26/04/2022

“Nhà trường đề nghị 100% học sinh tuân thủ quy tắc 5K, nếu phát hiện bất kì trường hợp vi phạm, lập tực báo cho giáo viên để xử lý. Xin nhắc lại…” - “Hừ, phiền thật đấy!” - Tôi tặc lưỡi khó chịu. Tiếng thông báo của nhà trường lại đều đặn vang lên. Tôi gập cuốn sách giáo khoa Toán 8 lại, thở dài, quay sang nói với lũ bạn: - Ê, nhà trường mình không thấy nhàm hả, có mỗi câu ngày nào cũng nói. Tôi thuộc luôn rồi đấy! - Bà kéo cái khẩu trang lên đi Ánh! Nhà trường nhắc đúng mà! - Minh - một người bạn ngồi ngay sau lưng tôi lên tiếng. Ôi trời ạ! Tôi tự hỏi sao tôi lại có thể chơi với loại người nghiêm túc máy móc như nó chứ! Tôi liếc mắt xuống nhìn cái khẩu trang bị kéo quá cằm của mình rồi lườm Minh bằng ánh mắt như muốn nói : “Tôi thích để thế đấy! Sao nào?”. Bây giờ trời đã gần về trưa, càng ngày càng nóng nực. Nếu cứ phải đeo cái khẩu trang kia thì thật quá khó chịu. Tôi thực sự bái phục những đứa bạn quanh mình vẫn đeo được cái khẩu trang còn dày hơn của tôi ấy. Họ chắc chắn rất phi thường! Nhưng ôi thôi! Tôi chỉ muốn làm một người bình thường thôi. Nếu mà phi thường như họ thì tôi cũng không cần. - Minh nói đúng đấy, bà đeo khẩu trang lên đi. Cô vào mà thấy là cả bọn tôi cũng bị trừ điểm đấy! Tôi không muốn xếp cuối tổ đâu! - Ngọc - Một người khác trong hội lên tiếng bênh vực Minh Thế đấy! Bạn bè tôi đều về một phe để chống lại tôi cả rồi. Bọn bạn tôi có phải người thường không vậy? Đeo khẩu trang khó chịu như vậy mà vẫn đeo được ư? - Bà đeo đi, nhỡ ai bị Covid thì bà bị lây đấy! Tôi tặc lưỡi, quay về bàn của mình. Thực làm tôi mất hứng quá đi mất. Miễn cưỡng kéo khẩu trang lên, tôi chán nản nằm dài ra bàn của mình. “Còn một tiết nữa tôi mới được nghỉ trưa, mà giải lao vẫn còn dài, hay nằm ngủ một chút nhỉ?” Tôi thầm tính toán. Nghĩ vậy, tôi liền nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, cố đưa bản thân vào giấc ngủ để quên đi những giận hờn vừa rồi. Mọi thứ quanh tối dần… tối dần… tôi dần chìm vào giấc ngủ ngon lành… - Chị! Chị ơi! Dậy chị ơi! Một giọng người con gái bất chợt thét vào tai tôi khiến tôi giật nảy mình. Tuy chưa mở mắt nhưng tôi nhận ra mình đang nằm trên một mặt phẳng lạnh lạnh chứ không phải trên chồng sách vở khá êm của tôi nữa. Còn đang ngái ngủ, tôi chưa kịp chống tay ngồi dậy thì một cơn lạnh buốt ập xuống mặt tôi, như dòng điện truyền đi khắp người tôi khiến tôi dựng hết gai ốc. Bàng hoàng, tôi mở bừng mắt, bật dậy nhìn xung quanh. Có ai đó vừa tạt nước vào người tôi. Trời! Chỉ cần gọi tôi là được mà. Toan mở miệng trách móc, tôi chợt sững người. Tôi đang nằm trên một con đường bê tông, ngay bên cạnh là một bậc thềm dẫn lên một toà nhà nào đó. Đây là đâu? Chẳng phải khi nãy tôi vẫn còn đang ngủ ở trong lớp mà, sao tôi lại ở đây? - Chị tỉnh chưa chị ơi? Nhanh nhanh lên! Bệnh nhân đang nguy kịch rồi chị! Tôi toan quay sang phía phát ra giọng nói thì miệng tôi tự động nói: - Chị… chờ chị vài giây thôi… Chị vào ngay đây…! Tôi đâu có muốn nói như vậy? Chuyện này là sao? Tôi đưa mắt nhìn xuống bản thân. Một màu… trắng? Cái gì thế này! Sao tôi lại mặc một bộ đồ ni lông trắng kín bưng vậy? Hình như đây là đồ bảo hộ cho bác sĩ mà? Khoan đã… Tôi liếc sang phía giọng nói vừa phát ra, một người mặc bộ đồ bảo hộ giống hệt tôi đang ngồi xổm, dùng tay trái vỗ vỗ vào lưng tôi, tay phải liên tục quạt cho tôi. Tuy bị lớp kính chống giọt bắn cùng lớp khẩu trang che khuất, tôi vẫn có thể nhìn thấy từng giọt mồ hôi lấm tấm lăn dài trên trán của người đó. Chưa hết, đôi mắt của người đó rất đẹp, tôi nghĩ đó là một cô gái chừng hơn 25 tuổi, qua đôi mắt ấy tôi đoán sau khi tháo lớp khẩu trang ra, chị sẽ đẹp lắm… Tôi loạng choạng đứng dậy. Tôi hoàn toàn không thể kiểm soát được hành động của mình, nhưng tôi có thể nhìn và cảm nhận được mọi thứ xung quanh rất rõ. Trong khi bản thân đang đứng dậy, tôi thoáng thấy được một bảng tên rơi từ trên ngực áo xuống. Nguyễn Ngọc C? Đây đâu phải tên tôi? Ơ? Sao tôi thấy tình huống này cứ quen quen? Thôi đúng rồi! Đây giống như mấy truyện xuyên không vào thân xác người khác mà tôi hay đọc trên mạng đây mà! Ra vậy! Tôi hiểu rồi! Có vẻ tôi đang xuyên vào thân xác của một bác sĩ nào đó. Đúng hơn là bác sĩ điều trị… Chưa kịp dứt dòng suy nghĩ tôi bỗng chạy như bay về phía toà nhà ban nãy. Trong lòng tôi chợt nổi lên một thứ cảm giác căng thẳng, gấp gáp đến lạ. Người con gái vừa gọi tôi dậy cũng hối hả chạy theo. Đôi chân tôi-đúng hơn là đôi chân của bác sĩ kia chạy qua dãy hành lang tràn ngập tiếng máy thở, tiếng “tít tít” của máy đo nhịp tim, tiếng gọi nhau ý ới của các bác sĩ… Tôi vốn là con người năng động, thích không gian náo nhiệt nhưng sự “náo nhiệt” này thật khiến tôi muốn ngộp thở. Những người mặc áo bảo hộ giống tôi chạy tới chạy lui, ai cũng gấp gáp, vội vã. Trên đường đi, tôi nhìn qua các ô cửa sổ, nhìn thấy các bệnh nhân Covid - 19 đang nằm điều trị. Tôi có chút ngỡ ngàng. Mọi chuyện hoàn toàn không hỗn loạn như khi tôi nghe người khác kể. Các bệnh nhân cũng không nằm la liệt dưới sàn nhà hay vật vã như tôi tưởng tượng. Họ chỉ nằm đó, gương mặt có chút hốc hác nhưng yên tĩnh đến lạ. Tôi sẽ nghĩ mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu tôi không nhìn thấy bảng “chuyển biến nguy kịch”. - BN xxx đang nguy kịch, đề nghị toàn bộ y bác sĩ tập trung về khu X. BN xxx đang… Tiếng loa ở đâu chợt vang lên. Trong khi chưa kịp định hình thì “tôi” đã lên tiếng: - H, em gọi cho chị N rồi đúng không, làm tốt lắm, gọi A chuẩn bị đầy đủ dụng cụ cho chị, nhanh lên! Tôi chợt cảm thấy một áp lực vô hình nào đó đang đè nặng lên tim tôi. Có lẽ đó là cảm giác của “tôi” ngay lúc đó? Tôi bước ngày càng nhanh, sau khi đi qua chừng hai dãy hành lang tôi cũng đến được phòng cấp cứu. Tuy chưa vào đến nơi nhưng tôi có thể nghe thấy cả căn phòng tràn ngập âm thanh của máy đo nhịp tim, máy thở… những thứ âm thanh đó trộn vào nhau hết sức hỗn loạn. Tôi chỉ muốn đưa tay bịt chặt tai lại nhưng không tài nào cử động theo ý mình được. Bước vào trong phòng, tôi dường như sững người lại. Người đang nằm trên giường là một người con gái, tôi đoán tuổi vẫn còn trẻ, khắp người đầy những ống dẫn gì đó, gương mặt hốc hác, tái nhợt đi. Nó quả thực khủng khiếp hơn nhũng gì tôi thấy ở bên ngoài. Chỉ nhìn đống ống dẫn lằng nhằng kia tôi đã nổi da gà, run lẩy bẩy. - Chị C, cô gái này vừa nãy còn khoẻ mạnh lắm mà giờ đã… Một giọng nói nói vang lên ngay sau tôi. Khoẻ mạnh ư? Sao có thể? Nhìn bộ dạng này của cô gái thì làm sao có thể khoẻ mạnh được? Mải miên man trong dòng suy nghĩ, tôi không nhận ra rằng các bác sĩ đã tập trung lại kín phòng từ lúc nào. “Tôi” tiến lại, làm một vài động tác chuyên môn kĩ thuật nào đó mà tôi không thể biết được. Các bác sĩ khác cũng lập tức vào vị trí. Tôi tuy là người ngoài cuộc nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy căng thẳng đến kì lạ. Tiếng máy đo nhịp tim cứ vang lên tít... tít…tít… Mỗi một nhịp, nó lại chậm đi một chút. Các bác sĩ ngày càng gấp gáp khẩn trương. Tiếng tít tít ấy vang lên chậm một nhịp, các bác sĩ lại đẩy nhanh động tác của mình lên một nhịp. Mọi thứ giống như một cuộc đua cam go giữa con người và tử thần vậy. - Em bé thế nào rồi ạ? “Tôi” chợt hét lên. Tôi bừng tỉnh, nhận ra mình đã lấm tấm mồ hôi hột vì căng thẳng. Thở dài một tiếng, tôi nhìn vào bàn tay thoăn thoắt của “tôi”… Gì cơ? “Em bé”? Tôi sững người. Mắt tôi run run nhìn về phía bụng của người con gái. Ôi… cô ấy đang mang bầu… Sao tôi lại có thể không để ý được chứ! Tôi cứ ngỡ rằng đây chỉ là cuộc chiến giành lại sự sống cho một mạng người. Nhưng tôi đã lầm, là hai, hai mạng người đang nằm trong tay “tôi”. - Yếu lắm rồi chị ơi! Chúng ta không đủ khả năng để cứu chữa cho cả hai người này đâu! Chỉ được một thôi chị ơi! - một người đáp. “Tôi” tặc lưỡi, nói: - Cố hết sức đi! Được ai thì được! Ưu tiên… Chưa kịp để “tôi” dứt lời, một tiếng thều thào yếu ớt vang lên. - Cứu… con… Cả gian phòng đang ồn ào bỗng im lặng, các bác sĩ vẫn tiến hành các phương pháp cấp cứu nhưng tuyệt nhiên không nói câu nào. Một bác sĩ trẻ đi từ phía sau tôi lên, ghé sát tai cô gái, hỏi: - Chị nói gì cơ ạ? - Cứu… con… tôi… Tôi chợt rưng rưng nước mắt. Cô ấy đang nửa tỉnh nửa mê, vậy mà vẫn còn có thể tỉnh lại mà nói với các y bác sĩ điều đó. Bản năng làm mẹ đã đánh thức cô dậy. Cô đặt hết niềm tin vào các bác sĩ trong phòng. Cô không cần bản thân, cô chỉ cần con cô được sống… - Không cần… lo… cho… tôi… con… - Em... em hiểu rồi. Chị cứ yên tâm… bọn em nhất định sẽ cứu được bé… Các bác sĩ tiếp tục thực hiện công việc của mình. Cô gái kia vừa dứt lời thì lịm đi, nhịp tim lập tức giảm đến báo động. Các bác sĩ ra sức kích điện nhằm mong có thể cứu được cả cô gái. Một số bác sĩ khác tiến hành mổ đưa em bé ra theo đúng ý nguyện của cô gái đáng thương kia. Trong khoảnh khắc, tôi nhìn thấy linh hồn của cô gái kia đang dần lìa ra khỏi xác, nhưng tay cô vẫn liên tục đẩy linh hồn của em bé trở lại với thân xác khi em gần như bay lên cùng cô. Không chỉ vậy, tôi còn thấy một người nữa. Một người đàn ông. Người đó dùng hai tay đẩy hai mẹ con trở về với thân xác của mình, nước mắt giàn giụa trên hai gò má. Đôi tay của người đó gồng lên, nổi gân xanh gân đỏ. Người đó nghiến răng, cố gắng đẩy được hai mẹ con kia về lại thân xác của mình. Người mẹ cũng đang có hết sức đẩy đứa con về với thể xác. Họ… phải chăng... là một gia đình? - Oa! Oa! Oa! Tiếng em bé khóc ré lên trong phòng cấp cứu. Mọi người ai nấy đều dừng lại mọi hoạt động, nhìn về phía thiên thần nhỏ vừa chào đời. Em sinh non nên bé lắm, đỏ hỏn, cất lên từng tiếng khóc phá tan bầu không khí căng thẳng của gian phòng. Nhưng cùng với đó… một tiếng tít dài vang lên. Tôi bất giác rơi giọt nước mắt, rồi một giọt nữa, giọt nữa… Linh hồn của người mẹ ôm chầm lấy người đàn ông kia, hai người họ mỉm cười ngắm nhìn đứa con bé bỏng mới ra đời của mình. Một bác sĩ vừa khóc, vừa run run nói: - Là… là con gái chị ơi… Linh hồn người mẹ nghe vậy nước mắt ngắn dài, quay sang người đàn ông kia - có lẽ là chồng chị, nói: - Con gái mình à, con gái… Chồng chị nắm chặt tay chị, rồi hai người mờ dần… mờ dần rồi tan vào hư vô. “Tôi” ẵm lấy đứa bé trên tay, vuốt ve gương mặt bé bỏng của em, nói: - Ánh ơi! Dậy đi! Tôi choàng tỉnh giấc, ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Đây… là lớp học của tôi mà? Tôi ngớ người quay sang nhìn về phía giọng nói phát ra. Là Ngọc. - Sắp vào lớp rồi mà ngủ say thế! Khóc lóc nước mắt nước mũi nè! Tôi nhìn lại mình. Lần này đúng là tôi rồi. Mọi chuyện vừa rồi… là mơ? - Lau đi, tôi về chỗ đây - Ngọc nói. Vừa nói, Ngọc vừa đưa cho tôi một tờ khăn giấy. Nhớ lại chuyện vừa xảy ra trước khi tôi ngủ, tôi nhận lấy tờ giấy mà không thèm ngẩng mặt lên nhìn Ngọc hay nói lấy một lời cảm ơn. Ngọc cũng không nói gì thêm mà đi thẳng về chỗ ngồi. Học xong tôi về nhà. Hôm nay tôi không còn đi cùng Ngọc và Minh như bình thường, bọn nó có gọi tôi lại, nhưng tôi không thèm nghe, cứ đi thẳng. Đêm đến, leo lên giường nằm ngủ, tôi vẫn vẩn vơ nghĩ về giấc mơ kì lạ ngày hôm nay rồi cứ thế, tôi chìm dần vào giấc ngủ… “Reng! Reng! Reng!”. Một ngày mới lại bắt đầu, tôi vệ sinh cá nhân và đến trường như mọi lần. Như thường lệ, đến nơi, tôi cởi phăng chiếc khẩu trang ra và bắt đầu tám chuyện. Tuy giấc mơ lần trước vẫn còn ám ảnh tôi nhưng việc tôi bị nhiễm covid là hoàn toàn không thể xảy ra. Ngọc và Minh dường như đã quá quen với việc này nên cũng chẳng nhắc nhở gì tôi thêm nữa. Vậy cũng tốt, tôi sẽ không phải nghe những lời càm ràm phiền phức từ hội bạn mình nữa. Nhưng, tôi đâu biết rằng, hậu quả của việc đó tồi tệ đến mức nào. Mọi chuyện vẫn rất bình thường, tôi vẫn về nhà, ăn uống tắm rửa… cho đến khi tôi nhận được thông báo về ca f0 trong lớp tôi. - “Thông báo khẩn: Toàn bộ phụ huynh và học sinh lập tức chuẩn bị đồ đạc đi cách ly. Trong lớp ta phát hiện một ca f0 là em X. Xe cách ly sẽ đến nhà từng người. Tuyệt đối nghiêm cấm bất kì hành vi bỏ trốn nào”. Nghe mẹ tôi đọc tin nhắn, tôi run đến muốn khuỵ xuống. Nếu tôi nhớ không nhầm thì trong một giờ ra chơi ngày hôm nay, tôi đã chơi với X. Cả X và tôi đều không đeo khẩu trang. Cả lớp ai cũng thực hiện 5K, trừ chúng tôi. Và không nằm ngoài dự đoán, khi xét nghiệm tại khu cách ly, tôi nhận được kết quả dương tính với SARS Cov 2. Nhưng… một điều mà tôi không ngờ tới… cả Minh và Ngọc đều nhận được kết quả dương tính với Covid. Từ khi đến khu cách ly, tôi không thể liên lạc với Minh và Ngọc. Ngày ngày tôi vẫn điều trị, tập luyện. Vì có thể trạng tốt nên tôi không gặp quá nhiều khó khăn và chỉ sau hai tuần, tôi có thể chính thức xuất viện. Ngoài việc đôi khi cảm thấy khó thở thì thời gian mắc Covid - 19 với tôi khá nhẹ nhàng. Ít nhất là với tôi. Khi tôi ra viện, sau hai tuần tôi cũng có thể sinh hoạt lại như bình thường. Cả X cũng vậy. Chúng tôi gọi điện thoại và chia sẻ về những gì trong khi điều trị vì chúng tôi điều trị ở hai khu khác nhau. Đang nói chuyện, X hỏi tôi - Ánh nè, bà biết Ngọc với Minh như thế nào rồi không? - À Ngọc với Minh á, tụi nó… Tụi nó… như thế nào? Tôi… quên mất, Ngọc và Minh cũng bị SARS Cov 2. Tôi lập tức cúp máy, gọi ngay cho một bác sĩ đã từng điều trị cho tôi: - Alo? Ánh đấy à cháu? Có chuyện gì mà lại gọi bác? Cháu thấy khó chịu à? - Đầu dây bên kia nhấc máy rất nhanh. - Bác ơi! Bác! Bạn cháu sao rồi bác ơi! Ý cháu là Ngọc và Minh đấy ạ! - Bác được về nhà ngay sau cháu rồi nên bác cũng không rõ… - Bác ơi cháu xin bác, bác giúp cháu với! - Xin lỗi cháu, bác thực sự không thể làm gì được.. Chưa để cho đầu dây bên kia dứt câu, tôi cúp máy. Trong đầu tôi giờ đây rối như tơ vò. Sao tôi lại có thể quên mất hai người bạn của mình chứ. Tự lấy tay đánh vào đầu mình, tôi vừa ân hận vừa bực chính bản thân. Tôi cố gắng nhắn tin cho hai người bạn của mình nhưng bất thành. Hoảng loạn, tôi vơ ngay cái máy điện thoại vừa bị tôi ném xuống giường, gọi cho mẹ của cả hai nhưng không ai bắt máy. Ngọc ơi! Minh ơi! Hai người sao rồi! Giấc mơ ở trên trường ùa về, tôi nhớ lại câu nói của một bác sĩ: “cô gái này vừa nãy còn khoẻ mạnh lắm mà giờ đã…”. Tôi lo lắng đến tột độ. Nếu lỡ bạn tôi cũng như cô gái ấy thì sao? Lập tức, tôi đạp bay cánh cửa, lao xuống nhà. Nhìn quanh quẩn xung quanh, tôi chẳng thấy thứ gì có thể dùng để đi, liền chạy chân trần ra khỏi nhà. Tôi hoảng tới mức không thể hình dung ra được bệnh viện tôi điều trị ở đâu, có xa tôi hay không? Tôi chỉ chạy, chạy trong vô thức. Nước mắt tôi giàn giụa khắp mặt. Hình ảnh của Ngọc và Minh cứ ùa về trong đầu tôi. Nào là ngày chơi chắt, chơi chuyền với hai đứa. Rồi ngày tôi cùng hai đứa cùng bước chân vào ngôi trường mơ ước. Cùng nhau góp tiền mua một ly trà sữa chia nhau uống. Cùng nhau ôn thi đến tận đêm khuya… tất cả, tất cả cứ ùa về như một cuốn phim. Tôi hối hận lắm. Tại sao lúc ấy tôi lại cãi lời hai đứa bạn của mình. Tại sao tôi lại ngó lơ hai đứa. Để rồi chính tôi… chính tôi đã đẩy những người bạn chí cốt của mình vào cửa tử, chính tôi đã làm điều đó… - Ánh! Cháu đi đâu vậy? Cháu có biết Minh nhà cô ra sao rồi không? Tôi chợt sững lại, suýt ngã dúi về phía trước theo quán tính. Vừa thăng bằng lại được, tôi quay ngoắt ra phía sau, nhìn về phía phát ra giọng nói. Là mẹ của Minh. - Bác ơi… hic… bác đưa cháu đến bệnh viện với… cháu… không nghe… thấy tin tức gì của… hai bạn ấy cả… bác ơi… Không cần đề tôi phải nói nhiều, bác liền chạy đến đỡ tôi lên xe, khi tôi đã ngồi chắc chắn thì bác lập tức phóng đi. Bác không nói gì nhưng ánh mắt của bác đã nói lên tất cả. Bác… cũng đang lo lắng đến tột độ. Vừa đến nơi, tôi lao ngay đến cửa bệnh viện, toan trèo qua thì có một người ngăn tôi lại. - Này này! Làm cái gì đấy! Bác bảo vệ của bệnh viện cản tôi lại. Tôi lập tức nói trong khi vẫn còn thở gấp: - Bác ơi! Bác đưa cháu vào với! Bạn cháu… Bạn cháu… Bác bảo vệ chép miệng. - Mày quen thế nhỉ, vừa mới ra viện đúng không? Sao lại muốn vào lại rồi? Tôi đang khóc lóc, nghe câu nói câu nói bác bảo vệ mà giận đến chỉ muốn phá nát cái rào giữa tôi và bác. Bác tiếp: - Bác đùa thôi. Mày lo chứ gì. Giờ mày có muốn vào bác cũng không cho mày vào được đâu! Bác muốn cho mày vào lắm chứ! Nhưng bác cho mày vào để mày tái nhiễm thì chết bác! Mẹ của Minh dường như không còn đủ kiên nhẫn, đẩy tôi ra phía sau, gằn giọng với bác bảo vệ. - Bác đừng có đùa nữa. Giờ làm sao để tôi có thể biết được thông tin của con tôi? Vừa nói, bác vừa nắm chặt lấy tay tôi như vừa để trấn an tôi, vừa để trấn an cho chính bản thân bác. Bác bảo vệ chép miệng, chỉ tay vào tấm vải bạt in một số điện thoại nào đó, nói: - Gọi cho số này này. Bác sĩ ở bên trong nghe. Không để cho tôi kịp phản ứng, mẹ Minh lập tức rút máy, bấm số gọi điện cho số điện thoại kia. Từng tiếng “tút… tút” cũng là từng nhịp tim đập của tôi và bác. Tay tôi siết chặt lấy mép áo, đôi bàn chân chảy máu vì những mảnh vỡ ven đường của tôi cũng chẳng cảm thấy đâu đớn. Thứ duy nhất tôi cảm thấy bây giờ là tim tôi đang nghẹn lại, chỉ cần một tác động nhẹ cũng có thể khiến nó vỡ tung bất cứ lúc nào. Mẹ Minh bặm chặt môi đến gần như bật máu, tay bác đã run run. “Tút… tút... tút….”. Vẫn chưa có ai bắt máy. “Tút…. tút… tút… tút...”. - Alo? Một giọng nữ ngọt ngào vang lên có phần gấp gáp. - Dạ... cho tôi hỏi đây có phải là số điện thoại của bác sĩ điều trị Covid-19 không ạ? - Mẹ Minh hỏi - Dạ đúng rồi chị! Đây là đường dây nóng của khu điều trị Covid - 19 XX. Chị là người nhà của bệnh nhân nào ạ? - Dạ tôi là người nhà của bệnh nhân Nguyễn Trọng Minh. Tôi giật nhẹ tay áo bác, bác quay sang nhìn tôi ý hỏi có việc gì, tôi cố gắng dùng khẩu hình miệng cho bác biết còn Ngọc nữa. - Dạ còn cháu Huỳnh Như Ngọc nữa ạ, bác sĩ giúp tôi xem tình trạng hai cháu. - Dạ chị, chị giữ máy chờ em nha chị. Tiếng của cô bác sĩ không còn vang lên nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng lật trang giấy loạt soạt từ đầu dây bên kia. Rồi tiếng lật giấy cũng dừng lại. Thay vào đó tôi nghe thấy tiếng xì xầm to nhỏ của một vài người. Tôi và mẹ bác Minh cùng lúc quay sang nhìn nhau, ánh mắt bác không giấu nổi sự hoang mang. Tuy chúng tôi chỉ mới chờ 2 - 3 phút nhưng dường như đã trôi qua cả thế kỉ. - Dạ chị. Một giọng nữ lại vang lên, đây không phải giọng của người con gái khi nãy. Đầu dây bên kia chưa kịp để cho tôi và bác kịp trả lời đã nói: - Chị ơi em nói tin này chị phải thật bình tĩnh chị nhé? Mẹ Minh nghe câu nói của đầu dây bên kia, tay chân gần như rụng rời, suýt làm rơi cả cái điện thoại trên tay. Tôi nhanh tay đỡ lấy bác, dìu bác ngồi lên chiếc xe máy cách đó vài bước chân rồi tôi đón lấy chiếc điện thoại. Giữa mùa hè nhưng tay tôi lại run cầm cập lên từng cơn. - Dạ chị, chị nói đi ạ… - Ồ chào em. Chị xin chia buồn cùng gia đình, cháu… Khoảnh khắc đầu dây bên kia nói chữ “cháu..” tôi có thể thấy ánh mắt của mẹ Minh căng thẳng đến tột độ. Tôi có thể đoán được bác đang thầm cầu nguyện rằng cái tên được nhắc đến là Huỳnh Như Ngọc chứ không phải Minh - con trai bác. Trong lòng tôi chợt dấy lên một thứ cảm giác khó tả đang điên cuồng đạp, cựa quậy. Sẽ ra sao nếu người được nói đến là Ngọc? Hoặc là Minh? Tôi không thể tưởng tượng được cảm giác của mình sẽ ra sao? Tôi thực sự không mong ai trong hai người bạn của mình sẽ bị đọc tên. Tôi thật sự không muốn… - Cháu… Huỳnh Như Ngọc vừa mất rồi ạ. Tôi sững người. Mẹ của Minh thở phào nhẹ nhõm, thoáng nở nụ cười. Tôi nhìn bác mà trong lòng giận đến không tả được. Nhưng tôi cũng chẳng thể trách bác được, là một người mẹ… ai cũng sẽ như vậy. Nước mắt của tôi lăn dài trên mặt. Tôi không biết bản thân nên cười hay khóc. Cười vì Minh còn sống… hay khóc khi Ngọc đã mãi mãi lìa xa tôi? Đầu óc tôi rối bời, tôi không biết mình nên làm gì nữa. Im lặng nhìn màn hình điện thoại, tôi chẳng biết tôi đang nhìn vào đó làm gì. Hi vọng đó chỉ là một tin báo sai ư? - Thế còn con tôi - Minh, nó sao rồi? Mẹ Minh giật lấy điện thoại từ tay tôi, hỏi gấp. - Dạ bé Nguyễn Trọng Minh đúng không ạ.. dạ bé hiện đang nằm trong phòng nguy kịch chị ơi. Chị gặp bé không ạ? Tôi đang ngơ ngẩn nhìn vào màn đêm đen hun hút, nghe đến hai tiếng “nguy kịch”, tôi chợt nhớ về giấc mơ kì lạ kia, về đống dây dẫn chằng chịt trên cơ thể của người mẹ đáng thương. Tôi gạt đi nước mắt, ghé vào nghe cùng mẹ của Minh - Chị có muốn gặp cháu không ạ? Để em cho cháu gặp chị. - Vâng vâng tôi cảm ơn cô! Mẹ của Minh vừa giãn cơ mặt ra được một chút lập tức căng thẳng. Lại một lần nữa, cả tôi và bác chìm vào căng thẳng. - Mẹ… Tiếng... của Minh! Tôi mừng rỡ ra mặt. Những giọt nước mắt vừa được nén vào trong nay lại bị nụ cười của tôi nặn cho rơi ra. Mẹ Minh nghe được giọng nói khàn đặc vì ốm của con vừa mừng, vừa xót, bác lắp bắp: - Minh… Minh ơi con sao rồi… - Con… không sao… khụ… - Minh thều thào đáp lại. Mỗi hơi thở của Minh đều rất nặng nhọc, như thể cậu đang cố nặn từng chữ ra khỏi miệng. Tôi nghe mà lòng đau như cắt từng khúc ruột, chỉ vì tôi mà những người bạn chí cốt của tôi đã. - Minh ơi... - tôi buột miệng. - Ánh… Ánh (ph)ải.. không… khụ khụ. - Minh liền đáp. - Ừ… tôi đây.. hic… tôi xin lỗi… - (S)ao bà… khóc… khụ khụ… bà xin… (l)ỗi cái… gì?.. Tôi bật khóc nức nở. Minh đang rất yếu. Vậy mà khi nghe được giọng tôi, cậu ấy lại vui mừng mà cố gắng trả lời thật nhanh như vậy. - Chết, nói từ từ thôi, nào hít đi, hít sâu vào! - giọng của bác sĩ khi nãy vang lên, theo sau là tiếng thở khó khăn của Minh. Mẹ của Minh thấy vậy, liền quay lưng đi, ý không muốn cho tôi nói chuyện với Minh nữa. Có lẽ là do bác sợ nói chuyện với tôi sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ và hơi thở của cậu. Vài phút sau, tôi lại nghe thấy giọng Minh: - Ánh ơi… khụ… - Tôi nè tôi nè, ông nói đi… - Tôi lập tức nói với theo, đáp lại - Bà… không… (c)ần cảm thấy… có (l)ỗi… Tôi biết… bà.. áy náy vì… (l) lây bệnh cho… (Ng)ọc và… tôi nhưng… khụ khụ khụ. Tôi cắn chặt vào tay mình, cố không để tiếng khóc tuột ra khỏi miệng. Tôi không hề cảm thấy đau tay, bàn chân rớm máu của tôi cũng không đau, chỉ có trái tim tôi đương bị cứa từng đường sắc lẹm, đau đến tận xương tuỷ. - (Nh)ưng.. bà đừng… buồn… khụ khụ… tôi.. và Ngọc… không… trách... bà đâu… - Minh tiếp Tôi run run đáp lại: - Nhưng… vì sao.. hic… ông lại… tha lỗi cho… tôi? - Vì.... ta là … bạn… mà… Nghe đến câu nói này, tôi chẳng thể đứng vững nữa. Tôi xụp xuống đường khóc thảm thiết. Mẹ của Minh gần như cũng đang run lên khóc. Ở đầu dây bên kia, chợt có tiếng của các y bác sĩ gấp gáp: - Bệnh nhân chuyển biến xấu rồi! Nhanh lên! Tập hợp toàn bộ các y bác sĩ lại! Rồi một tiếng bụp vang lên. Chiếc điện thoại ở đầu dây bên kia gần như đã bị thả vội xuống một góc nào đó. Tiếng bước chân gấp gáp của các y bác sĩ truyền từ bên kia phát ra từ chiếc điện thoại nhỏ xíu. Tiếng máy thở, tiếng máy đo nhịp tim lại vang lên. Mẹ Minh lo lắng đến tột độ. Bỗng dưng, bác buông điện thoại xuống, xồng xộc lao đến túm cổ áo tôi, tát cho tôi một cái tát trời giáng. Bác thét: - Do mày! Tất cả là do mày! Do mày mà con trai tao mới nhiễm bệnh! Sao mày không nằm trong đó mà lại là con trai tao hả! Hả! Bác vừa túm cổ áo tôi, vừa lắc rất mạnh khiến tôi choáng váng. Tôi chẳng thể làm gì ngoài nắm chặt lấy tay bác, liên tục nói xin lỗi. Tôi không trách bác. Tôi hiểu cho bác. Bác cũng chỉ là một người mẹ mà thôi. Giờ đây, tôi chỉ mong sao bác đánh chết tôi đi để tôi không còn cảm giác tội lỗi nữa. Từ chiếc điện thoại vẫn cứ vang lên từng hồi “tít… tít…” chậm dần, chậm dần. Tiếng kích tim, tiếng hô hoán của các bác sĩ vang lên liên tục. Nhưng rồi… “Títttt...” Mọi âm thanh đều im lặng. Mẹ của Minh từ từ buông tôi ra… tay vớ lấy chiếc điện thoại, cố gắng gào thật to nhằm mong ai đó có thể nghe thấy và trả lời cho bà biết con trai bà giờ ra sao.Tôi nằm dài trên đường, chẳng còn sức mà gượng dậy nữa. Một người nhấc máy lên, giọng nói như nghẹn ứ lại, nói: - Chúng cháu xin lỗi… Bác chết điếng. Hai dòng nước mắt từ từ lăn dài trên gương mặt đỏ bừng của người phụ nữ khắc khổ. Bác quay sang nhìn tôi. Tôi chẳng lảng tránh ánh mắt ấy, đờ đẫn nhìn bác. Tôi chẳng còn nước mắt để khóc nữa. Bác vung chiếc điện thoại lên, vừa thét, vừa ném thẳng về chỗ của tôi. Tôi cũng không tránh. Chiếc điện thoại vô tình rơi chệch ra khỏi đầu tôi, cách tôi chừng vài bước. Tiếng “choang” vang lên. Đó dường như là tiếng vỡ của trái tim tôi, cũng như trái tim của người mẹ đang suy sụp đến cùng đang ngồi trước mắt tôi đây. Tôi lật người lại, nhìn về vía chiếc điện thoại đã vỡ tan tành. Tôi bò lồm cồm đến đó, nhặt lấy một mảnh vỡ sắc nhọn, nhắm vào cổ tay mình. - Đừng… Một bàn tay nắm lấy tay tôi. Một bàn tay trong suốt. Mắt tôi ầng ậc nước, ngước nhìn lên. Minh… là Minh. Cậu ấy vẫn còn sống. Cậu ấy đang ở trước mặt tôi đây. Minh cười rất tươi. Đúng là nụ cười đó rồi. Từ phía sau cậu, Ngọc bước đến bên tôi, đỡ tôi dậy. - Bọn này không trách bà đâu Ánh à! - Ngọc nói - Đúng đấy! Bọn tôi biết bà không cố ý! Chúng ta là bạn mà! Không sao đâu! - Minh cười. - Tiếc thật đấy, chúng ta vẫn còn chưa được đi du lịch cùng nhau mà… - Ngọc bĩu môi. - Hay để kiếp sau, chúng ta sẽ đi! - Minh vừa nói, vừa đưa ngón tay út của cậu ra. Tôi nhìn hai người mà nước mắt lăn dài trên gò má. Nhưng… tôi không thấy buồn. Ngược lại, tôi cảm thấy thật ấm áp. Tôi nở nụ cười trong vô thức - Kiếp sau… chúng ta lại làm bạn nhé? Ngọc và Minh nhìn tôi, nở nụ cười hạnh phúc, gật đầu đồng ý. Nước mắt của cả ba đã giàn giụa khắp gương mặt non nớt của cả hội. Chúng tôi ngoắc tay nhau, rồi Ngọc và Minh mờ dần… mờ dần rồi hoà vào màn đêm đen thăm thẳm. Hai đứa nó… đi rồi… Là do tôi… do tôi mà ra… tôi… - Ánh ơi! Dậy đi con! Ngủ gì mà say thế! Tiếng mẹ tôi vang lên. Một bàn tay lôi mạnh tôi ngồi dậy, xóc tôi ra khỏi giường và đẩy thẳng tôi vào nhà vệ sinh. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy mình đang đứng trước gương. Đầu tóc tôi rối bời, nước mắt khô bám trên hai má hồng hồng. Mọi chuyện vừa rồi… lại là mơ? Tôi vội vã vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi lao nhanh đến trường. Vừa đi, tôi vừa thầm cầu nguyện mọi chuyện vừa rồi chỉ là mơ. Nhưng tôi chạy khắp cả trường mà vẫn chẳng thấy bóng dáng của hai người ấy đâu. Có lẽ… đó… không chỉ là một giấc mơ. Tôi rơi một giọt nước mắt nhưng rồi nhanh chóng gạt đi. Ngọc và Minh thấy điều này chắc chắn sẽ không vui. Tôi leo từng bước nặng nề lên cầu thang, lê xác vào lớp. Tôi tự hỏi… không còn hai người bạn của mình… tôi đi học còn có điều gì vui… - Ánh! Bà lại quên đeo khẩu trang kìa! Tôi sững người. Ngọc và Minh đang quần quật dọn lớp. Tôi nhìn lại đồng hồ. Đúng rồi, hôm nay là ngày hai đứa đó trực nhật. Tôi đi về phía Ngọc, chẳng nói chẳng rằng nắm tay của Ngọc. Rất ấm, rất mềm, đầy đặn… Tôi lấy tay tát một cái thật mạnh vào mặt mình… đau… Tôi không mơ… tôi không mơ… hai người đó… vẫn còn sống… - Ánh? Bà đập đầu vào đâu thế hả? - Minh nói, vẻ mặt vô cùng khó hiểu. Tôi chỉ cười nhẹ, đáp: - Ừ, tôi đập đầu vào cột điện! Thôi, lớp có khẩu trang dự phòng đúng không? Tôi quên đeo khẩu trang mất rồi./.

                                                                                                                                                                             ĐẶNG PHƯƠNG LINH
                                                                                                                                                                       8A2 - THCS Nguyễn Đăng Đạo