- Cái Mai lớp mình chậm chạp nhỉ!
- Ừ, chậm như rùa.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi nghe các bạn xì xào sau lưng về mình. Các bạn nói không sai nhưng trong tôi luôn dâng trào một niềm mặc cảm và xấu hổ khôn nguôi. Và nỗi niềm đó tưởng chừng sẽ kéo dài mãi, cho đến khi cô giáo tôi - cô Tiên giữa đời thực hiện ra giúp đỡ...
- Bạn Mai không mang bài lên nộp, 0 điểm!
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu tôi nhận điểm 0 môn Toán. Cô giáo cho bài tập và cho năm bạn làm bài xong nhanh nhất mang lên chấm điểm. Còn lại cô sẽ gọi theo sổ những bạn chưa có hoặc thiếu điểm. Và tôi - một đứa vốn kém về môn Toán, cộng thêm tính chậm chạp và đôi mắt cận không có kính, phải nheo mắt dò từng chữ cái, con số trên bảng - đã thua luôn các bạn ngay từ khâu chép đề. Lần nào cô giáo gọi tên, tôi cũng làm chưa xong, kết cục là...
Có một vài lần trong bữa cơm, tôi toan định bảo mẹ đưa mình đi khám mắt và mua kính để việc học được suôn sẻ hơn. Tôi vẫn giấu mẹ chuyện tôi không nhìn rõ chữ trên bảng. Đã muốn mở lời, nhưng tôi lại thấy cảnh mẹ chỉ ăn cơm chan nước rau luộc cho xong bữa, để dành thức ăn cho chúng tôi. Sống mũi tôi lại cay cay và lại để câu chuyện trong lòng.
Nhà tôi nghèo. Bố mất sớm. Mẹ tần tảo đi phu hồ, xách vữa, làm giúp việc... mẹ nhận làm bất cứ công việc gì người ta thuê mà mẹ có thể làm để nuôi ba chị em tôi. Nhà luôn trong cảnh chạy ăn từng bữa. Chúng tôi được đi học là rất nhiều sự cố gắng, lam lũ thức khuya dậy sớm của mẹ. Vậy nhưng vẫn không đủ, có những khi chị em tôi ốm đau, nhà hết tiền, mẹ phải đi vay anh em họ hàng để có tiền thuốc thang cho chúng tôi. Tôi thật sự không muốn mẹ lại phải đi vay mượn đưa tôi đi khám và mua cho tôi chiếc kính.
- Tùng, tùng, tùng...
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu một ngày học mới bắt đầu. Và tôi thì không có hứng thú gì với chuỗi ngày học hành như dài đằng đẵng này, không biết hôm nay mình có bị thêm điểm 0 nào nữa không đây...
Tôi thấy, độ này hình như cô giáo dạy Toán hay quan sát, để tâm đến tôi hơn. Mỗi khi ngước mắt lên bảng, ánh mắt tôi lại chạm ánh mắt cô, và tôi lại cúi đầu xuống. Tôi sợ lại bị cô gọi lên bảng. Chẳng biết tự bao giờ, tôi như con sên thu mình vào trong vỏ ốc, ngại với tất cả mọi người.
Giờ ra chơi, tôi giật mình khi thấy cô đi xuống chỗ tôi ngồi, tôi nghĩ cô sẽ trách mắng mình vì học hành không đến nơi đến chốn. Nhưng trái ngược với suy nghĩ của tôi, cô ân cần hỏi:
- Mai, em có nhìn rõ chữ trên bảng không?
Trong tôi rối bời rất nhiều suy nghĩ, toan nói dối cho xong chuyện nhưng khi nhìn ánh mắt hiền từ của cô, tôi đã nói thật.
Hôm sau, cũng vào giờ giải lao, cô đã gọi tôi lên bàn giáo viên nói chuyện. Cô nói cô đã hỏi cô chủ nhiệm và biết được hoàn cảnh của tôi. Cô đề nghị sẽ đưa tôi đi đo mắt và cắt kính. Tôi ngại ngần từ chối:
- Dạ thôi cô à, em sẽ về bảo mẹ em đưa đi được rồi ạ.
- Mẹ em đã quá vất vả rồi. Chiều nay tan học cô sẽ đưa em đi!
Chiều hôm ấy tan trường, cô chở tôi trên chiếc xe Dream đã cũ, hai cô trò ra thị xã đo mắt và cắt kính.
Về nhà, tôi kể lại với mẹ. Mẹ trách tôi sao không nói với mẹ sớm nhưng tôi biết mẹ cũng thương tôi vô cùng. Mẹ gọi điện cho cô cảm ơn và hứa khi nào được trả tiền công sẽ gửi lại tiền cho cô. Nhưng cô từ chối và nói tôi cố gắng chăm chỉ học hành là sự trả ơn lớn nhất với cô rồi.
Từ ngày có cặp kính, việc học của tôi thuận lợi hơn rất nhiều. Tôi nhìn rõ chữ trên bảng nên hiểu bài hơn. Từ ngày cô chủ động bắt chuyện, tôi không còn ngại ngần như trước nữa. Bài nào không hiểu tôi mang lên hỏi cô sau giờ học. Có lần tôi đã trong “top” những bạn mang bài lên chấm nhanh nhất. Cả lớp ồ lên, bàn tán xôn xao vì ngạc nhiên. Cô đã nhanh chóng trấn áp bằng những lời nói từ tốn nhưng cũng vô cùng uy lực: “Có gì đâu mà các em ồ lên như vậy, học hành phải có tiến bộ chứ”.
Cô biết tôi muốn đi học thêm phụ đạo nhà cô nhưng do hoàn cảnh không có điều kiện, cô đề nghị dạy miễn phí cho tôi. Tôi xúc động vô cùng! Tôi hứa với cô và tự hứa với bản thân sẽ học hành thật chăm chỉ.
Được cô kèm cặp, chỉ bảo ân cần, tôi đã có những bước tiến rõ rệt trong môn Toán. Từ những điểm 3,4 bài kiểm tra 1 tiết năm lớp 6, tôi đã có những bài đạt điểm 5,6 rồi 7. Và đến năm lớp 8, tôi đã có điểm 8 bài kiểm tra Toán đầu tiên.
Thấm thoắt tôi đã lên lớp 9 - lớp cuối cùng của bậc Trung học cơ sở. Trước mắt tôi là những kì thi lớn, những cơ hội mới, những khoảng trời rộng... mở ra trước mắt tôi. Và ngày đó, nếu không có cô ở bên quan tâm, dạy dỗ, giúp đỡ thì có lẽ mọi thứ đã đóng sập lại với tôi từ rất lâu rồi.
Hôm nay, nhà trường phát động cuộc thi Cây bút Tuổi hồng. Tôi muốn nhân dịp này gửi lời tri ân đến cô - người đã và đang đồng hành cùng tôi trên con đường tri thức. Dù sau này khi chuyến đò cập bến, cô không còn trực tiếp dạy tôi nhưng trong tôi cô luôn là một nhà giáo mẫu mực, yêu nghề yêu trẻ.
Tuổi hồng, tuổi thần tiên, tuổi của những ước mơ, khát vọng, tôi luôn tự ý thức bản thân mình phải cố gắng thật nhiều để chinh phục chân trời tri thức cả trong trang sách và ngoài cuộc sống. Và cô ơi - người mẹ thứ hai của con. Con hứa mình sẽ làm được. Ngày con là một người trưởng thành, thành đạt về thăm lại cô, con tin rằng ngày ấy không xa…
NGUYỄN THỊ QUỲNH MAI
Lớp 9A - THCS Nguyễn Văn Cừ - Từ Sơn