Trang chủ TRANG VIẾT TUỔI HỒNG

NGÀY TẾT Ý NGHĨA
10:33 | 13/01/2020

Tết đến xuân về, người người nhà nhà lại háo hức chuẩn bị, trang trí cho các ngôi nhà ấm cúng. Ngoài đường, dòng người đi mua sắm, chúc Tết đông nghìn nghịt. Những cành đào, cành mai đua nhau khoe sắc, làm duyên làm dáng mời gọi các chị ong chị bướm ghé chơi. Một khung cảnh hân hoan, tươi vui quen thuộc của những ngày đầu xuân. Tuy nhiên, liệu các bạn có bao giờ nghĩ xem làm thế nào để có một ngày Tết trọn vẹn, ý nghĩa chưa? Nếu chưa, các bạn hãy cùng cô bé trong câu chuyện sau đi một chuyến thật thú vị nhé!

Ngày Tết đã lại về bên hiên nhà. Các nhà trong xóm thi nhau dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa. Nhà nào nhà nấy đều treo câu đối đỏ. Những cành đào cành mai trong các khu vườn như thắp lên ngọn lửa đỏ rực đón chào mùa xuân sang. Và nhà bà Lan - một trong những nhà to nhất xóm cũng vậy.

Vào đêm Giao thừa, trong căn nhà ấm cúng của bà Lan, Mai - cô con gái duy nhất của bà đang ngồi trong phòng ngủ riêng của mình, trên tay cầm chiếc điện thoại thông minh mà mẹ mới mua cho, chăm chú với các trò chơi điện tử hấp dẫn. Bên ngoài, cả nhà đang quây quần xem chương trình Táo quân ưa thích, cùng nhau kể về các kỉ niệm, niềm vui trong năm vừa qua. Mai quá tập trung vào chiếc điện thoại, không chịu ra ngoài nói chuyện cùng cả nhà khiến bà Lan vô cùng phiền lòng. Năm mới sắp đến, cả nhà đi ra ngoài để chuẩn bị xem pháo hoa, bà Lan liền gọi :

- Mai ơi! Ra đón năm mới cùng cả nhà đi con! Pháo hoa đẹp lắm con à!

Mai trả lời :

- Thôi! Con không xem đâu! Mẹ và cả nhà cứ xem đi!

Bà Lan nghe vậy, biết con mình đang mải chơi điện tử bèn thuyết phục: 

- Con ra ngoài chung vui với mọi người, đừng ở lì trong đấy nữa.

Mai vô cùng khó chịu, hậm hực đáp:

- Mẹ cứ xem đi! Con không xem đâu! Mẹ cứ kệ con!

Mẹ Mai vốn hiền lành, lại yêu thương, nuông chiều con hết mực nên đành buồn bã im lặng. 

Và thế là đêm Giao thừa đã qua. Mai chỉ đón năm mới một mình trong phòng với chiếc điện thoại thông minh của mình. Đã quá nửa đêm, cô bé bèn cất điện thoại đi, lên giường rồi thiếp đi.

Khi vừa chợp mắt, Mai bỗng bị đánh thức bởi một luồng ánh sáng kì lạ. Cô bé nửa mơ nửa tỉnh ngồi dậy, nhìn kĩ xem ánh sáng đó phát ra từ cái đèn nào mà cô quên chưa tắt. Rồi thứ Mai nhìn thấy đã khiến cô phải  giật mình kinh ngạc. Trong luồng ánh sáng, có một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần trong bộ xiêm y màu xanh biếc với dải lụa đào. Suối tóc mềm mại, óng mượt của cô gái được búi lên gọn gàng. Khuôn mặt nàng lộ rõ vẻ đôn hậu, hiền lành. Tất cả mọi thứ đã khiến Mai ngỡ ngàng không nói nên lời. Cô gái lạ đó từ từ tiến về giường Mai, ngồi xuống và nói:

- Em đừng sợ, chị là nàng tiên Mùa Xuân đây mà! 

Mai ấp úng trả lời:

- Em tưởng… chị chỉ có… trong… các câu truyện cổ tích thôi chứ ạ?

- Không đâu, nếu chị không có thật thì làm sao có những mùa xuân ấm áp, những ngày Tết nhộn nhịp được đúng không! - Nàng tiên trả lời:

Chị ấy nói có vẻ rất đúng, khiến cho Mai phải gật gù đồng ý. Cô bé cùng nàng tiên Mùa Xuân xinh đẹp ngồi trò chuyện một lúc, bỗng nàng tiên im lặng khiến không khí trở nên căng thẳng. Rồi nàng chậm rãi nói:

- Thực ra thì lí do chị ở đây không phải là do muốn nói chuyện với em. Ban nãy, khi chị đi kiểm tra xem tình hình tết Nguyên đán của dân mình ra sao, vô tình đi ngang qua đây, chứng kiến được toàn bộ câu chuyện giữa em và mẹ.

Mai im lặng nhìn nàng tiên, mặt hơi ửng đỏ vì cách cư xử lúc đó của mình với mẹ. Nàng tiên Mùa Xuân nói tiếp:  

- Em thấy Tết nhạt nhẽo lắm đúng không?

- Dạ… em…

- Em cứ trả lời đi, không sao đâu!

- Dạ vâng… đúng là em thấy Tết rất nhàm chán và… nhạt nhẽo…

Nàng tiên vừa nghe xong, liền đứng dậy, đưa tay ra hiệu Mai cầm tay mình rồi nói:

- Nào! Đưa tay cho chị! Chúng ta sẽ đi một chuyến đến những nơi mà chị nghĩ em cần đến ngay bây giờ!

Mai đưa tay ra cho nàng. Một đường hầm ánh sáng xuất hiện. Nàng tiên cầm tay, kéo Mai vào trong. “Rầm!” Mai sợ hãi nhắm nghiền hai mắt lại.

Nàng tiên Mùa Xuân ân cần nói:

- Nào Mai! Em mở mắt ra được rồi đó!

Mai sợ hãi, rụt rè từ từ mở mắt. Trước mắt cô bé giờ không phải căn phòng ngủ ấm áp nữa mà là một làng quê thanh bình, gió lạnh thổi từng cơn. Tuy nhiên, khi bước chân vào làng, Mai lại không hề cảm thấy lạnh như lúc nãy. Cả ngôi làng ấm áp một cách lạ thường. Nàng tiên Mùa Xuân giải thích:

- Em hãy nhìn xem, không khí Tết rộn ràng đã xua tan cái lạnh lẽo nơi đây!

Cô bé nhìn vào các ngôi nhà bên đường, nhà nào cũng tấp nập người ra người vào. Đôi câu đối đỏ, những cặp bánh chưng cùng với những cành đào, cành mai như đã tạo nên không khí ấm áp ấy. Nàng tiên Mùa Xuân kéo tay Mai đi thăm quan khắp nơi trong làng, xem các lễ hội, họp chợ vui vẻ. Cô bé như đã quên mất rằng mình từng nghĩ Tết nhàm chán như thế nào. Cuối cùng, nàng tiên đưa cô bé vào một căn nhà cuối làng. Ngôi nhà này cũng trang trí, cũng có cành đào, cành  mai như bao nhà khác, chỉ khác là ở đây không có nhiều người ra vào như những các căn nhà trong làng. Cả ngôi nhà chỉ có hai cụ già đang ngồi uống nước trên chiếc chõng tre dài cạnh bàn thờ tổ tiên. Mai lo lắng hỏi nhỏ nàng tiên:

- Chị ơi! Chúng ta tự ý vào đây có sao không ạ?

- Không sao đâu! Ở đây không ai nhìn thấy chúng ta cả nên em đừng lo.

Nghe nàng nói, cô bé bớt lo lắng hơn. Bỗng cả hai người nghe thấy tiếng cụ bà hỏi cụ ông:

- Năm nay tụi nó vẫn không về hả ông…

- Ừ, công việc của tụi nó mà bà, con nó cũng có gia đình riêng mà, nó còn phải lo cho gia đình nó chứ.

- Nhưng lâu lắm nó chưa về thăm, tôi nhớ nó quá…

- Thôi mình à, Tết năm nay nó không về nhưng mình còn có tôi mà…

Mai lặng người khi nghe cuộc nói chuyện ấy. Người cha, người mẹ hi sinh cả một thời thanh xuân đề nuôi nấng, dạy dỗ con của mình nhưng đến khi về già lại không thể ăn Tết một cách trọn vẹn cùng cả gia đình. Vừa lúc đó, nàng tiên Mùa Xuân lại vung tay lên, để lộ ra đường hầm ánh sáng ban nãy rồi nói:

- Chị nghĩ đến đây là được rồi! Nào! Ta đi tiếp thôi !

Chị lại kéo Mai đến một nơi khác.

“Rầm!!!”. Mai loạng choạng đứng dậy, nhìn xung quanh. Ơ! Đây là thành phố nơi cô sống mà! Cô bé liền hỏi nàng tiên đang đứng bên cạnh:

- Chị ơi! Đây là nơi em ở mà! Nơi đây có gì hay đâu chứ…

Nàng tiên im lặng không nói gì mà chỉ khẽ cười. Nàng nháy mắt ra hiệu Mai đi theo mình. Nàng tiên Mùa Xuân lại đưa cô bé đi khắp nơi trong thành phố: Đi xem pháo hoa, đi lễ chùa, đi vào các khu hội chợ, các vườn hoa đào, hoa mai… Mai ngỡ ngàng thích thú với mọi nơi cô bé đi. Cô không nghĩ rằng thành phố nơi mình sống lại thú vị đến như vậy. Nàng tiên thấy vậy, nói:

- Em thấy không, thành phố nơi em sống khi Tết đến xuân về nhộn nhịp biết bao. Chỉ là do em không ra ngoài tìm hiểu, khám phá xung quanh nên không biết đấy thôi. Giờ hãy đến nơi chúng ta thực sự cần đến.

Nói rồi, nàng đưa cô bé đến một khu trọ, nơi các sinh viên nghèo đang sinh sống. Ở đây khác hẳn với những nơi khác, không có câu đối đỏ, không có cành đào, cành mai, cũng chẳng có nồi bánh chưng lửa đỏ bập bùng. Nơi đây chỉ có tiếng đàn, tiếng hát của những sinh viên xa nhà tụ tập cùng nhau đón Tết. Mai cùng nàng tiên đi khắp phòng này đến phòng khác, phòng nào cũng ngập tràn những tiếng cười vui vẻ, tiếng nói rôm rả, duy chỉ có một phòng khi cô bé vừa vào đã nghe một tiếng khóc nức nở. Căn phòng ở gần cuối khu trọ, nơi có các chị sinh viên nữ đang đón Tết cùng nhau. Lúc đầu ở đây cũng là tiếng cười nói, tiếng đàn hát vui vẻ cho đến khi có một cô gái bật khóc. Cả phòng đang vui mừng, háo hức bỗng im bặt. Cô gái kia vừa khóc vừa nói:

- Tớ... Tớ xin lỗi... nhưng... tớ nhớ... bố mẹ tớ... quê tớ... quá... Lâu lắm rồi... tớ chưa về quê...

Nghe chị ấy nói, cả phòng đều ngậm ngùi rưng rưng nước mắt rồi òa lên khóc. Người này ôm người kia. Người ta cho dù có đi đâu về đâu nhưng khi Tết đến xuân về ai cũng hướng về quê nhà da diết. Mai đứng ngoài cửa, chứng kiến toàn bộ câu chuyện, rơm rớm nước mắt xúc động. Nàng tiên Mùa Xuân thấy vậy, liền nói:

- Chị nghĩ chúng ta nên đến địa điểm tiếp theo thôi em!

Vừa dứt lời, nàng tiên đã đưa Mai đến một con hẻm nhỏ hôi hám, tối tăm. Nàng nói với cô bé lúc này đang nhăn nhó, chần chừ không muốn đi tiếp:

- Đi nào! Chúng ta cần đi nhanh lên!

Mai rảo bước vào bên trong. Từ từ, cô bé nhận ra có người. Đó là ông lão người vô gia cư! Ông mặc bộ quần áo rách rưới, bẩn thỉu. Khuôn mặt ông lão đã lấm lem bùn đất. Ông đang nằm co ro trong tấm chăn cũ rách, tay cầm một tấm ảnh cũ. Mai tiến lại gần nhìn thử xem đó là ảnh gì và rồi lặng người xúc động khi nhận ra đó là bức ảnh gia đình của ông lão. Bằng giọng nói khàn khàn, ông nói:

- Chúc mừng năm mới cả nhà! Chúc năm mới cả nhà sẽ hạnh phúc, ấm no, thoát cảnh nghèo đói. Ước gì tôi được ở nhà cùng với mọi người…

Rồi những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt gầy gò của ông. Mai sững người nhìn cảnh tượng trước mắt. Những người cho dù có nghèo khó đến đâu, khốn khổ đến đâu nhưng khao khát được ở bên gia đình của họ những ngày xuân là mãi mãi...

Nàng tiên Mùa Xuân nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta sẽ đến điểm đến cuối cùng, một nơi mà em chắc chắn sẽ rất quen thuộc. 

Mai bỗng từ từ mở mắt, ngồi bật dậy, đảo mắt nhìn xung quanh. Đó lại là căn phòng ngủ thân thuộc của cô bé. Vậy những chuyến đi thú vị cùng nàng tiên Mùa Xuân chỉ là mơ. Cô vô cùng tiếc nuối khi chưa được đến nơi cuối cùng mà nàng tiên muốn đưa cô đi. Chợt nhớ lại hành động ban nãy của mình với mẹ, cô bé bèn bước xuống giường và đi tìm mẹ mình. Rồi cô thấy mẹ đang ở trong phòng ngủ, trên tay là bức ảnh bà cố của cô. Mẹ Mai rưng rưng nước mắt nói khẽ:

- Mẹ ơi! Chúc mừng năm mới! Giá như…

Mai đứng nép mình ngoài cửa, trong lòng vô cùng hối hận về hành động của mình. Những người khi đã không còn bố mẹ, gia đình, họ sẽ không bao giờ được đón một cái Tết với trọn vẹn tình yêu thương  nữa. Còn Mai, chẳng biết còn bao nhiêu mùa xuân nữa cô bé được cùng mẹ đón Tết. Cô òa khóc, chạy vào ôm mẹ và xin lỗi về hành động của mình. Bà Lan nhìn cô con gái duy nhất của mình, lòng vui khôn xiết vì đứa con bé bỏng đã biết suy nghĩ chín chắn. Bên tai của cô bé như văng vẳng lời nói của nàng tiên Mùa Xuân rằng đây là điểm đến cuối cùng mà chị muốn đưa em đến. Mai âm thầm cảm ơn nàng tiên đã cho cô một bài học quý giá. Vậy là Tết năm đó, Mai đã cùng mẹ đón một năm mới ý nghĩa và hạnh phúc!

Tết đến xuân về là thời gian để gia đình đoàn tụ. Tết sẽ không trọn vẹn nếu như không có gia đình, không có người thân. Vì vậy, hãy trân trọng từng phút giây bên người thân, gia đình, đừng chỉ tập chung vào chiếc điện thoại thông minh, mạng Internet để tạo nên một ngày Tết ý nghĩa, trọn vẹn niềm yêu thương!

                                                                                                                                                                                                                                                PHƯƠNG LINH