Trang chủ TRANG VIẾT TUỔI HỒNG

CHUYẾN DU HÀNH THỜI GIAN VÀ MẸ
15:07 | 13/04/2020

Mỗi người sinh ra ai cũng có mẹ. Mẹ cho ta sự sống, tình yêu, sự hạnh phúc và những gì tốt nhất mẹ có thể làm ra. Tuy nhiên, chúng ta liệu đã tôn trọng, cảm ơn mẹ về những món quà ấy hay chưa? Hay tất cả những gì mẹ nhận lại chỉ là sự thờ ơ, sự hổ thẹn do những hành động của ta. Nếu bạn là một trong các trường hợp trên, có lẽ câu chuyện tôi sắp kể sau đây sẽ giúp bạn hiểu ra được phần nào về chính mình. 

*   *

*

Trong một căn biệt thự nọ, có hai mẹ con nhà bà Hòa đang chung sống rất bình yên, ít nhất nó từng là như vậy. Tại sao thế? Ồ, câu trả lời rất đơn giản thôi. Giang là một cô bé rất ngoan, nết na, chăm học, giành rất nhiều giải và là sự tự hào của mẹ cô. Bà Hòa lại là một doanh nhân thành đạt, tuy bố của bé Giang đã dời bỏ hai mẹ con từ lâu. 

Nhưng rồi ngày tháng cứ dần dần trôi đi, bé Giang lớn lên theo thời gian, tính tình thay đổi, áp lực học tăng rồi khiến cho cô bé ngoan ngoãn, học giỏi ngày nào, thay vào đó là cô gái khác xưa rất nhiều. Giang bắt đầu chểnh mảng học hành, kết quả học ngày càng đi xuống, thường xuyên cãi lời mẹ khiến bà Hòa vô cùng buồn bã. Bà không biết làm sao để đưa đứa con ngoan ngoãn ngày xưa trở lại bên mình. Ngày này qua tháng nọ, nhà của 2 mẹ con lúc nào cũng có tiếng cãi vã. Giang luôn cãi mẹ, kể cả khi bà hạ giọng nhẹ nhàng cô vẫn nhất quyết không nghe. Bà Hòa cố gắng đến cỡ nào thì cũng chẳng thể gần gũi với cô con gái của mình được. Và có lẽ các vị thần đã nhìn thấu nỗi lòng của bà, quyết định cho Giang một bài học đáng nhớ.

Vào một lần nọ, Giang và bà Hòa cãi nhau rất quyết liệt. Giang ấm ức vì bị mẹ mắng, gào to:

- Mẹ không hiểu con! Con ghét mẹ!...

Bà Hòa giật mình, sốc vô cùng vì câu nói của con gái, bà ấp úng:

- Con... con... sao con lại...

Bà chưa kịp nói hết thì Giang đã chạy vào phòng rồi đóng rầm cửa lại. Bà Hòa thẫn thờ đi lên phòng ngủ, câu nói “Con ghét mẹ” của con gái cứ ám ảnh trong tâm trí bà. Còn Giang, em ngồi khóc thút thít, trong lòng cảm thấy ghét mẹ mình vô cùng. Em ước sao có bố ở bên, bênh vực em như bao người bố khác. Khi đã khuya, Giang bèn leo lên giường, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Chợt lúc nửa đêm, Giang bỗng bị đánh thức bởi một luồng sáng mờ ảo kì lạ. Em lật đật bò dậy để xem mình quên chưa tắt cái đèn nào. Bỗng em giật nảy mình, lùi ra phía sau. Trước mắt Giang là 3 người phụ nữ tỏa ánh hào quang lấp lánh. Cô ngỡ ngàng, lặng thinh nhìn bọn họ. Trong đó có 1 bà lão, 1 người trạc tuổi mẹ cô và 1 người khá trẻ, chỉ tầm 18 -19 tuổi. Người già nhất mặc một bộ đầm màu đen tím, đính pha lê lấp lánh như bầu trời đêm, tóc búi cao tăng thêm vẻ quý phái. Người trẻ hơn thì mang bộ đầm màu xanh ngọc mềm mại, trẻ trung, suối tóc bồng bềnh xõa dài rất hiền hậu. Còn người trẻ nhất mang một bộ váy màu hồng phấn, tóc buộc đuôi ngựa rất tinh nghịch. Giang không thể rời mắt rời mắt khỏi họ. Bỗng người già nhất lên tiếng lên tiếng:

- Chào Giang!

Giang ấp úng đáp:

- Bà… bà là ai, sao lại biết tên cháu?

- Ấy ấy, sao lại căng thẳng thế, ta mới chỉ chào hỏi thôi mà!

Người trẻ hơn liền chen ngang:

- Này, bà đừng làm cháu nó sợ thế chứ!

- Ta làm thế thì đã sao? Ta chỉ chào hỏi thôi chứ!

- Nhưng bà chào thế cháu nó sợ!

- Sao ngươi biết nó sợ chứ !

Giang ngỡ ngàng, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hai người kia vẫn cãi nhau om tỏi. Cô bé ngồi im, sợ hãi co người lại, trong đầu đặt ra hàng loạt câu hỏi không thể giải đáp về 3 người kia. Chợt cô gái trẻ nhất tiến về phía giường cô, ngồi xuống rồi nở nụ cười dịu dàng, nói:

- Em thông cảm nhé, hai người này hay cãi nhau lắm, chắc em sợ lắm phải không?

Nói rồi cô quay sang phía hai người kia, nạt rằng:

- Này này này, tính phá nhà người ta đó hả? Ít ra cũng phải giới thiệu đàng hoàng chứ!

Hai người kia dừng lại. Họ đứng im nhìn Giang rồi người trẻ nhất nói:

- Người phụ nữ già nhất em thấy là Quá khứ, người cai quản những gì đã trôi qua. Người trẻ hơn chính là Hiện tại, người cai quản thực tại, mọi thứ đang diễn ra. Còn ta, ta là Tương lai, người cai quản những gì sẽ và sắp xảy ra!

Giang lờ mờ hiểu ra thân phận của mỗi người. Nhưng cô vẫn thắc mắc tại sao họ lại xuất hiện ở đây, bèn hỏi:

- Vậy tại sao mọi người lại xuất hiện trong phòng cháu?

Tương lai nhanh nhảu trả lời:

- À! Tại đi ngang qua đây thấy em và mẹ em đang cãi nhau nên bọn ta mới vào đây xem có gì xảy ra.

Hiện tại tiếp lời:

- Sau khi chứng kiến mọi chuyện thì bọn ta quyết định sẽ giải quyết mâu thuẫn giúp hai mẹ con.

Giang nghe đến mẹ, nước mắt lại như trực chờ để trào ra. Ba vị thần ngồi xuống cạnh giường cô. Quá khứ hỏi:

- Thế tại sao ngươi lại ghét mẹ mình thế?

- Tại bà ấy không hiểu cháu, luôn bắt cháu phải làm thế này thế kia, không cho cháu được tự do!

Hiện tại từ tốn hỏi:

- Thế ngươi có hiểu mẹ mình chưa?

Giang nghe vậy, lúng túng không biết trả lời như thế nào, chỉ biết im lặng gục đầu xuống. Quả thực cô chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của mẹ mình. Tương lai thấy vậy, hiểu ý ngay, bèn đứng dậy nói với hai người kia:

- Ta hiểu rồi, đi thôi.

Rồi cô quay sang nhìn Giang:

- Còn em, nếu trong ngày mai em chưa thể ngộ ra điều gì thì bọn ta sẽ lần lượt đưa em về quá khứ, hiện tại và tương lai. Mong em sẽ hiểu ra mình sai ở đâu, giờ thì tạm biệt!

Nói rồi bọn họ biến mất vào hư vô. Giang chợt bừng tỉnh, ngồi bật dậy, mồ hôi ướt đẫm gối. Cô hoảng hốt nhìn xung quanh, chẳng có bất kì dấu vết gì là ba người họ đã ở đây. Cô bé thở dài nhẹ nhõm, thì ra mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Cô bước xuống giường, lết thân xác mỏi nhừ xuống ăn sáng. Vừa xuống thì nhìn thấy mẹ đang chờ sẵn. Giang hậm hực ngồi xuống bàn ăn, không chào hỏi mẹ mình lấy một câu. Bà Hòa nhẹ nhàng đặt đĩa đồ ăn xuống bàn, dịu dàng nói:

- Con ăn đi, mẹ mới làm ngon lắm đấy!

Giang không có lấy một lời cảm ơn mà còn không chịu ăn. Cô nói:

- Eo, sao lại có ớt? Bà biết tôi chúa ghét ăn ớt mà.

- À, có một chút thôi mà con. Để mẹ bỏ ra.

- Thôi thôi, tôi không ăn nữa, bà thích thì bà ăn đi!

Nói rồi Giang bỏ lên nhà. Bà Hòa im lặng, nhìn theo bóng con mà lòng đau nhói. Giang lên nhà, đóng rầm cửa lại, bụng đói nhưng nhất quyết không chịu xuống nhà. Nếu như chỉ vì một chút ớt thì cô sẽ không cãi mẹ như vậy nhưng hôm nay cô chỉ muốn khiến cho mẹ mình bực đến phát điên. Rồi cô bé cứ ngồi như vậy, từ từ chìm vào giấc ngủ cạnh cánh cửa. 

Chợt Giang bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. Cô bé lật đật ngồi dậy, mở cửa thì thấy mẹ của cô. Bà đang đứng trước cửa phòng cô, nhẹ nhàng nở nụ cười nói:

- Xuống ăn cơm đi con, mẹ mới nấu xong. Mẹ nghĩ ta cần nói chuyện.

Giang nghe vậy, cúi gằm mặt xuống, đi xuống dưới nhà. Hai mẹ con ngồi xuống bàn ăn trong không khí căng thẳng vô vùng. Giang gục mặt xuống, lén liếc nhìn mẹ mình thì thấy bà đang nhìn cô, nở nụ cười dịu dàng nhưng lặng buồn. Bà nói:

- Con, mẹ biết là hai mẹ con ta cách biệt tuổi khá lớn nhưng mẹ vẫn muốn 2 ta hòa hợp, hiểu nhau hơn.

- Nhưng mẹ đâu có chịu hiểu con… - Giang lầm bầm.

Bà Hòa nghe vậy liền nói:

- Nếu mẹ có chỗ nào chưa phải thì con có thể nói với mẹ, mẹ nghe mà!

- Mẹ có bao giờ chịu nghe con đâu…

- Tại vì con không nói với mẹ nên mẹ không biết, con chia sẻ với mẹ thì mẹ sẽ  nghe!

- Nhưng mẹ không hiểu con! Mẹ luôn đặt áp lực lên con! - Giang thét lớn.

- Giang… con…  

Bà Hòa không kìm nén được cơn giận, tát Giang khá đau. Cô bé bị mẹ tát, ngơ người ra một lúc. Mẹ cô sững người, nhìn cô con gái với bên má đỏ ửng, hối hận vô cùng về hành động đường đột của mình. Giang bật khóc, chạy lên nhà. Bà Hòa vội vã chạy theo xin lỗi nhưng không kịp. Cô bé vào phòng, đóng cửa, lao lên giường quăng gối tứ tung. Trong đầu cô liên tục hiện ra các câu hỏi “sao mẹ không bao giờ hiểu mình?”, “sao mình lại là con của mẹ chứ?”. Cô khóc lóc thảm thiết rất lâu. Trời khuya dần, Giang từ từ chìm vào giấc ngủ.

Chợt nửa đêm, Giang bị đánh thức bởi một tiếng gọi của một người phụ nữ lớn tuổi:

- Giang! Giang! Dậy đi!

Cô bé lật đật ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn người phụ nữ đó. Người kia cười khẩy, hỏi:

- Quên tôi rồi à, cô bé?

Giang nhìn người này thấy khá quen. Người kia thấy cô bé không nhớ mình liền nói:

- Chán ngươi quá! Ta là Quá khứ đây.

- Cháu tưởng… đó chỉ là mơ.

- Thôi nào, đừng thắc mắc nữa, nhanh lên thôi!

Nói rồi Quá khứ một tay cầm tay Giang, một tay lấy cây trượng vung lên cao, tạo ra một cánh cổng lớn. Đó là cánh cổng không gian thời gian. Bà kéo cô bé vào cánh cổng đó. Cô sợ hãi nhắm nghiền hai mắt lại.

“Rầm!!!” Giang rụt rè mở hai mắt ra, tay nắm chặt tay của Quá khứ. Quá khứ thấy vậy, liền trấn an:

- Không sao rồi, mở mắt ra đi nào! Ta cần đi nhanh thôi.

Cô bé nghe vậy, liền mở mắt ra nhìn xung quanh. Một là quê thanh bình với những mái nhà tranh và con sông nhỏ uốn quanh. Ôi! Khung cảnh bình yên này lâu lắm rồi Giang mới được nhìn thấy. Cô ngỡ ngàng kêu lên:

- Chao ôi! Đây là quê hương của cháu mà!

Cô bé đứng chết lặng nhìn ngôi làng nhỏ khi xưa. Mọi thứ mới thật quen thuộc làm sao. Chợt khung cảnh thanh bình bị phá nát bởi tiếng bát vỡ, tiếng khóc than thảm thiết. Quá khứ nhẹ nhàng kéo Giang đến một căn nhà tranh cũ nát, nhìn cô bé nói:

- Tự nhiên đi, không ai thấy ta đâu.

Giang nghe vậy liền đi vào trong. Bên trong có một cặp vợ chồng trẻ, trên tay người vợ bế một bé gái. Người chồng nói:

- Cô đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy đứa bé đó!

- Nhưng anh là bố nó, ít nhất anh phải lo cho nó! - Cô vợ nói:

- Không, nó không phải con tôi! Cô im đi! Nếu cô không đi thì tôi đi!

Nói rồi người chồng thu xếp hành lý, mặc cho người vợ ngăn cản, van xin. Quá khứ liền nói:

- Cô có nhận ra người phụ nữ kia là ai không?

Giang đang đứng lặng người bỗng giật nảy mình, nhìn kĩ lại người vợ đáng thương kia. Rồi cô như chợt nhận ra điều gì đó, lắp bắp:

- Mẹ… mẹ cháu lúc trẻ ư…. Đứa bé đó… là cháu phải không ạ?

- Đúng rồi cô gái, nào đi tiếp thôi.

Quá khứ vừa dứt lời, chợt quang cảnh xung quanh bà và Giang không còn là một làng quê thanh bình nữa mà là một thành phố xa hoa, hiện đại. Cô bé ngỡ ngàng nhìn một lúc lâu, thành phố này hiện đại hơn hẳn với quê hương của cô. Quá khứ không cho cô thời gian để ngắm nhìn thành phố này quá lâu, liền nói:

- Nhanh lên nào, trời sắp sáng rồi! Ta không có nhiều thời gian cho cháu đâu!

Bà nhanh chóng đưa Giang đến một cao ốc lớn gần đó. Vừa bước vào, cô bé nhận ra đây là một công ty. Nhân viên ra vào tấp nập, trang phục chỉnh tề, cách cư xử lịch sự, lễ độ khiến cô nhớ về công ty của mẹ mình. Chợt cô nhìn thấy mẹ mình - người phụ nữ lúc nãy đang tiến vào, tay cầm tập hồ sơ. Không cần Quá khứ nhắc, cô tự động bám theo mẹ mình đến một căn phòng có thể nói là sang trọng nhất công ty. Cô nhìn lên tấm biển thì thấy đó là phòng của Tổng Giám đốc. Mẹ cô bé bước vào trong, cúi chào lịch sự với người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế da ở giữa phòng rất kiêu hãnh. Mẹ tiến về phía bàn người đó, nhẹ nhàng đặt hồ sơ của bà lên bàn. Người kia cầm tập hồ sơ, xem qua một lượt rồi nói bằng giọng khinh khỉnh:

- Chưa tốt nghiệp đại học mà dám vào đây xin việc, lại xin làm ở vị trí rất cao nữa chứ. Xin lỗi, chúng tôi không nhận cô.

Bà Hòa lặng người vài giây, cúi đầu chào người đó rồi đi ra khỏi phòng. Giang thoáng nhìn thấy sự mệt mỏi hiện rõ trên mặt mẹ. Cô bé quay lại chỗ Quá khứ, khẽ nói:

- Mẹ cháu tài giỏi như vậy, lẽ nào lại bị đuổi.

Quá khứ chỉ cười mỉm rồi lại đưa cô bé đến một khu nhà trọ nhỏ tồi tàn. Ở đây cô lại thấy mẹ của mình đang đi vào trong một căn phòng ở đó. Quá khứ lấy tay, đẩy nhẹ Giang ra hiệu đi vào trong cùng mẹ. Cô bé nhanh nhảu chạy vào trong, bên trong phòng thứ đầu tiên khiến cô để ý là cái nôi ở giữa phòng. Cô bé nhẹ nhàng tiến lại cái nôi, trong đó chính là cô ngày còn sơ sinh. Vừa lúc đó thì mẹ của tiến lại khiến cô giật nảy mình. Bà nhẹ nhàng đến bên nôi, mắt ngấn lệ nói:

- Con à… mẹ xin lỗi… mẹ lại bị trượt rồi. Làm sao mẹ mới có thể cho con một cuộc sống đầy đủ đây…

Nhìn vào gương mặt mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng vì thức đêm của mẹ khiến cho Giang không kìm được nước mắt. Cô bé đâu nghĩ rằng đã từng có thời gian mẹ vất vả, cực nhọc kiếm kế sinh nhai và lo cho cuộc sống sau này của cô đến nỗi mất ăn mất ngủ như vậy. Quá khứ nhìn thấy hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má của cô bé, nở nụ cười nói:

- Ta nghĩ nhiệm vụ của ta đến đây là được rồi, nhanh trở về thôi!

Nói rồi bà đưa cô ra ngoài, một tay nắm chặt tay cô, một tay vung cây trượng lên cao, mở ra cánh cổng không gian thời gian. Bà kéo cô vào trong.

Giang chợt giật mình tỉnh giấc. Cô bé nhìn quanh, lại là căn phòng ngủ của cô, ra là mọi thứ chỉ là mơ. Cô bước xuống giường, đi xuống nhà bếp để xem có gì ăn không thì thấy mẹ của mình đang ngồi bên bàn ăn cùng đĩa thức ăn chờ sẵn. Thấy cô xuống, bà liền vui vẻ nói:

- Ồ, con xuống rồi đấy à. Lại đây ăn sáng đi con.

Giang không nói gì, chỉ im lặng ngồi xuống bàn ăn sáng. Trong lúc ăn, cô lén nhìn lên mẹ, cô lại nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ, âu sầu như cô đã thấy trong mơ. Cô bé chợt nhớ lại giấc mơ đã thấy mẹ mình trong quá khứ đã khổ sở như thế nào. Trong thoáng chốc cô cảm thấy có lỗi nhưng lại không biết xin lỗi mẹ mình ra sao nhưng rồi nhớ lại trận cãi nhau, cô bé lại nhanh chóng loại bỏ ý nhĩ đó ra khỏi tâm trí. Thế rồi cả ngày hôm đó hai mẹ con chẳng nói chẳng rằng gì với nhau, mọi thứ chìm trong im lặng, thờ ơ. Đến đêm, Giang lại như thường lệ leo lên giường đi ngủ. Cô bé từ từ nhắm mắt, quên mất ba bà tiên.

Nửa đêm, Giang bỗng tỉnh giấc vì có một giọng nói ấm áp gọi tên cô. Cô mắt nhắm mắt mở nhìn người đang đứng trước mặt, chợt nhớ đêm nay là đêm của Hiện tại. Không cần Hiện tại nhắc, cô nói:

- Cô là Hiện tại đúng không, cháu  tưởng cô chỉ có trong mơ chứ?

- Có vẻ cháu vẫn nhớ. Cô tất nhiên là có thật. Nếu không thì sẽ chẳng có ai cai quản thực tại cả. Thôi ta nên đi nhanh thôi.

Nói rồi Hiện tại lấy ra một cây trượng của riêng cô, vung lên cao mở ra cánh cổng không gian thời gian. Xong cô đưa tay ra hiệu Giang đi theo mình rồi từ từ tiến vào trong cổng.

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

- Đến nơi rồi mau mở mắt ra đi.

Giang từ từ mở mắt ra nhìn quanh. Cô nhận ra đây chính là căn nhà của mình. Cô bé thắc mắc hỏi:

- Đây là nhà cháu mà, sao cô lại đưa cháu đến đây?

- Cô chắc là Quá khứ đã cho cháu thấy được ngày trước mẹ cháu đã vất vả như thế nào trước khi có được ngày hôm nay đúng không?

- Vâng… - Giang trả lời.

- Vậy cháu xem, giờ khi đã có được thành công, mẹ cháu có thể lo cho cháu mọi thứ, cháu đối xử với bà ấy ra sao.

Vừa dứt lời, cô lấy tay đẩy Giang vào trong nhà. Đúng lúc đó cô bé nghe thấy tiếng của mình và mẹ đang cãi nhau. Cô ngẩng mặt lên thì nhìn thấy cảnh của trận cãi nhau hôm trước. Sau khi bản thân thốt lên câu: “con ghét mẹ”, Giang được tận mắt nhìn thấy sự đau khổ, tuyệt vọng của mẹ. Trong khi bản thân cô chạy lên nhà, bỏ mặc người mẹ vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Bỗng cô thấy những giọt lệ tuôn trào trên gò má gầy của mẹ mình khi không thể đưa đứa con ngoan hiền ngày xưa trở lại, hay chị cần gần gũi với con hơn mà còn khiến cho con ghét mình. Bà lặng lẽ tiến vào phòng, không nói lên lời. Giang vội vã theo sau nhưng không kịp. Cô bé đứng áp tai vào trong cửa, nghe tiếng mẹ than rằng: “Sao tôi lại không thể trở thành một người mẹ tốt như bao người mẹ khác vẫn làm? Tôi không thể nuôi dạy con trở thành một người tài giỏi, hiền lành… Là lỗi của tôi…”. Đứng ngoài cửa, Giang nước mắt tuôn trào, chỉ muốn lao vào trong nói rằng “mẹ ơi con xin lỗi” nhưng không thể. Mẹ đã phải chịu nhiều vất vả, gian nan để có thể nuôi lớn, cho ta mọi thứ ta cần, nhất là những bà mẹ đơn thân nhưng liệu khi đã lớn lên, những thứ chúng ta đáp lại cho mẹ có xứng với những gì mẹ đã bỏ ra để rồi khiến mẹ phải đau khổ thêm. Hiện tại thấy vậy, mỉm cười gọi Giang ra ngoài rồi nói:

- Có lẽ nhiệm vụ của cô xong sớm hơn dự định, ta về thôi. Hi vọng cháu có thể nhận ra điều gì đó sau chuyến đi này.

Xong, cô lấy cây trượng ra, vung lên cao để mở ra cánh cổng không gian thời gian. Cô cầm tay Giang đi vào trong.

Giang lại chợt bừng tỉnh ngồi bật dậy, mồ hôi ướt đẫm, nhìn quanh. Rồi cô lại thở phào nhẹ nhõm khi biết đó cũng chỉ là một giấc mơ. Như lần trước, cô xuống nhà ăn sáng chung với mẹ nhưng lần này, cô không im lặng mà vui vẻ trả lời mẹ khiến mẹ cô rất ngạc nhiên. Bà như cảm nhận được không khí gia đình như ngày xưa. Tuy nhiên, Giang vẫn chưa biết xin lỗi mẹ như thế nào về chuyện lần trước nên cô đành im lặng. Đến khi đêm về, cô lại lên giường, nhắm mắt lại, sẵn sàng chuẩn bị cho chuyến đi cuối cùng của Tương lai.

Đến nửa đêm, như dự tính, khi cô bé đang ngủ thì bị đánh thức bởi một tiếng gọi. Chưa để người đó gọi đến tiếng thứ ba, Giang ngồi dậy, nói:

- Tương lai, chị đến rồi à, muốn đưa em đi đâu đây?

- Chà, em vẫn nhớ chị à, nào chúng ta đi nhanh thôi.

Vừa nói xong, Tương lai hớn hở lấy cây đũa phép, mở cánh cổng thời gian. Xong, nàng kéo Giang vào trong. Tuy nhiên, lần này không được suôn sẻ như hai lần trước. Trong lúc đang di chuyển, Giang bỗng nghe một tiếng: “Đùng!” rất to như muốn xé toạc không gian, đồng thời cô bị văng ra xa. Cô bé mở mắt ra thì bị một ánh sáng cực mạnh chiếu thẳng vào mặt, làm cô loạng choạng một lúc. Tương lai la lên:

- Nhanh! Chạy mau đi, vụ nổ vừa rồi đã tạo ra một lỗ hổng không gian thời gian. Nếu bị hút vào đó sẽ vĩnh viễn không thoát ra được đâu!

Giang nghe vậy, hoảng hốt mở mắt ra thì thấy một đám khói đen lớn dần lên. Cô định tháo chạy thì không thể đứng dậy được, cô đã bị trật khớp sau vụ nổ ban nãy. Tương lai định quay lại cứu cô nhưng không được, lỗ hổng quá lớn, nếu cô chạy vào thì không chỉ không cứu được Giang mà còn hút cả cô vào trong. Chợt bà Hòa lao vào, bà nghe tiếng động ở phòng con gái nên đến kiểm tra thì phát hiện ra sự tình. Bà lao vào trong cánh cổng, cầm tay cô bé rồi ném cô ra khỏi đường hầm đó. Giang khi bị ném ra thì ngay lập tức được Tương lai đỡ dậy. Tuy nhiên, lỗ hổng lúc này đã quá lớn khiến mẹ cô không thể chạy kịp. Bà chỉ kịp nhìn về phía người con đang sững sờ ở ngoài, nở một nụ cười hiền từ nói:

- Con yêu, mẹ yêu con…

Khi bà vừa dứt lời, lỗ hổng nuốt chửng bà trong phút chốc, mặc cho đứa con gái đáng thương đang gào khóc. Cô vừa kịp nhận ra tầm quan trọng, sự hi sinh nhiều của mẹ thì mẹ cô lại bỏ cô mà đi. Tương lai nhanh chóng đóng cánh cổng lại, chặn không cho lỗ hổng lan ra ngoài. Giang ngồi sững sờ trên sàn nhà, khóc không còn ra tiếng. Tương lai nhìn cô, không giám nói gì. Giang tuyệt vọng thều thào:

- Chị đi đi….

Tương lai nghe vậy, chỉ biết im lặng rời đi. Giang ở lại một mình, khóc nhiều đến nỗi kiệt sức, ngủ gục trên sàn nhà.

Sáng hôm sau, cô chợt tỉnh dậy. Cô nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ, một ác mộng kinh hoàng như lần trước. Cô bé bước xuống nhà, tim đập thình thịch, trong đầu cô nửa tin nửa ngờ rằng mọi chuyện chỉ là mơ. Nhưng khi cô xuống đến nơi, chẳng có bữa ăn sáng, cũng chẳng có mẹ. Giang lại tự trấn an bản thân rồi nghĩ rằng mẹ chắc chưa dậy. Cô nhẹ nhàng tiến vào phòng ngủ, cũng không thấy mẹ. Cô bé tuyệt vọng gục xuống… ra là mọi thứ không phải mơ. Giang thẫn thờ đi vào phòng, ngồi im trên giường. Cô nào đâu nghĩ rằng người mà trước đây mình ghét như vậy khi thiếu họ cuộc sống của bản thân lại nhàm chán như vậy. Cô cứ ngồi im, vô hồn như thế. Đến chiều, cô đi xuống uống nước thì chợt thấy cánh cửa khẽ mở ra, mẹ của cô từ từ bước vào. Cô sững sờ hỏi:

- Mẹ… sao mẹ lại…

- Chào con gái yêu, hôm nay công ty có việc nên mẹ cần phải ở lại khá lâu, mẹ chưa kịp nói cho con biết.

Giang không nói gì, chỉ lao thẳng đến ôm mẹ, vừa khóc vừa xin lỗi mẹ. Bà Hòa tuy không hiểu chuyện gì nhưng vẫn rất hạnh phúc khi đứa con đã trưởng thành. Ngoài ô cửa sổ, Quá khứ, Hiện tại và Tương lai chứng kiến mọi thứ. Hiện tại nói:

- Chà, xem ra chiêu này của cô hiệu quả thật đấy Tương lai. Giả làm mẹ của Giang rồi giả bị hút vào lỗ hổng thời gian. Hơi quá nhưng hiệu quả nhỉ.

- Tất nhiên, tôi mà! - Tương lai đắc ý

Én đã lại bay lượn khắp nơi, hoa đào hoa mai cũng đua nhau khoe sắc báo hiệu mùa xuân đã về. Mùa xuân năm nay, Giang và mẹ lại được tận hưởng không khí gia đình ấm cúng bên nhau, hứa hẹn một năm tích cực, thành công của cả hai người./.

                                                                                                                                                                                                                         ĐẶNG PHƯƠNG LINH