Trang chủ HỌC TẬP LÀM THEO TƯ TƯỞNG, ĐẠO ĐỨC, PHONG CÁCH HỒ CHÍ MINH

ĐẢNG LÀ MẶT TRỜI SOI SÁNG
15:12 | 26/09/2023

 Mùa xuân năm Canh Ngọ - 1930 - Đảng Cộng sản Đông Dương - nay là Đảng Cộng sản Việt Nam ra đời, là ánh sáng soi đường cho dân tộc ta đi tới tương lai: giành lại quyền sống, làm người qua hàng trăm năm lầm than, nô lệ...

Đảng ta ra đời đã ghi trang sử vàng, chói lọi của non sông đất nước Việt Nam và để đến hôm nay đã trở thành thành trì bền vững của Cách mạng Việt Nam.
Vậy Đảng ta là ai? Tầm vóc, tâm thế, nền tảng tư tưởng và niềm tin vào chân lý của Đảng ta như thế nào? Từ thành trì cách mạng ấy đã đưa đất nước ta đang trên đà vươn lên giàu mạnh, văn minh, ngang hàng cùng 5 châu 4 biển.
Ta hãy đọc lại mấy lời căn cốt của Bác Hồ kính yêu, phát biểu trong Lễ kỷ niệm 30 năm Ngày thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam do Trung ương Đảng tổ chức ngày 5/2/1960 tại thủ đô Hà Nội: 
“Ðảng ta vĩ đại như biển rộng, như núi cao,
Ba mươi năm phấn đấu và thắng lợi biết bao nhiêu tình..
Đảng ta là đạo đức, là văn minh,
Là thống nhất, độc lập, là hòa bình ấm no.
Công ơn Đảng thật là to,
Ba mươi năm lịch sử Đảng là cả một pho lịch sử bằng vàng”.
 
 
Vì sao Bác Hồ - người vô cùng tinh tế và khiêm nhường đã có câu nói, để tiếng thơm muôn thuở cho cả Đảng ta và nhân dân ta: Lịch sử Đảng ta là “cả một pho lịch sử bằng vàng?”. Vâng! Vàng là kim loại quý giá bậc nhất. Lịch sử Đảng chứa chất cả “pho” kim loại vàng - quý báu ấy.
Thời kỳ 1930 nước ta đang là nước thuộc địa, bị Pháp xâm lược cai trị, con người Việt Nam đang trong cảnh mất nước, nô lệ, lầm than... Tuy chưa khi nào vắng bóng các cuộc khởi nghĩa oanh liệt và cũng không ít lần thành công, nhưng rồi vẫn chưa thể tự quyết. Năm 1940 lại thêm phát xít Nhật vào xâu xé nước ta. Dân ta “một cổ hai tròng” bị đàn áp, bóc lột vô cùng điêu đứng, đến nỗi cơm không có mà ăn, áo không có mà mặc, mất hết tự do, “sống mà như kiếp ngựa trâu”. Vì bị nô dịch, đói khát, bệnh tật, chết dần, chết mòn, tăm tối “như không có đường ra...”. Đau đớn nhất là năm 1945, dân ta bị chết đói hơn 2 triệu con người... Nạn đói chưa từng có trong lịch sử đất nước bốn nghìn năm. Trên trái đất này lúc ấy không đâu có thảm họa như ở Việt Nam (8% dân số chết đói).
Người viết bài này lúc ấy đã nếm trải và tận mắt chứng kiến những con người chết đói thảm thương, ở dọc đường cái quan từ chùa Bút Tháp lên chợ Dâu, xác chết rải rác hai bên vệ đường, ruồi bâu dày đặc, đen ngòm, những người đi đường, quá sợ không dám nhìn. Đến chiều tối, tuần đinh các làng mới gom xác đi vùi lấp qua loa. Ngay làng tôi cũng có một số người chết vì đói, nhưng vì sợ “mang tiếng” nên chỉ nói là ốm đau không qua khỏi!.
Đau thương này nếu không được kể lại để thế hệ ngày nay và mai sau thấm thía... Họ sẽ không thể ngờ, không thể hình dung, không biết ai?... Cứu họ...
Hiển nhiên: nếu không có Đảng - mặt trời soi sáng muôn dân, dân ta cứ sống trong cảnh: “... Chim treo trên lửa cá nằm dưới dao...” (Tố Hữu) thì lấy đâu ra có ngày hôm nay. Rõ ràng người đưa đường chỉ lối - tìm ra chân trời rạng sáng là Đảng ta. Đảng là thiên thần cứu mạng, xứng đáng để dân ta đời đời biết ơn và nguyện sắt son trung thành.
Đảng vừa ra đời mùa xuân 1930 - “như đứa trẻ sinh nằm trên cỏ” (Tố Hữu) đã lãnh đạo “Xô viết Nghệ Tĩnh” khí thế cách mạng rùng rùng chuyển động, đến nỗi - ngay từ thời kỳ ấy - thực dân Pháp đã phải mang máy bay ném bom, đàn áp...phong trào bị dìm trong biển máu, nhưng rồi liên tiếp: Đô Lương - Bắc Sơn - Nam Kỳ - Thái Nguyên - Thái Bình - Hà Nội...và nhiều nơi khác vẫn khởi nghĩa, không hề chùn bước. Những cuộc quật khởi nghĩa ấy đã thổi bùng lên ngọn lửa đấu tranh, đòi quyền sống, khơi dậy tinh thần cách mạng kiên quyết đánh đuổi kẻ thù.
Nền tảng tư tưởng của Đảng ta là giương cao cờ đỏ, búa liềm vàng, tập hợp quần chúng, đứng lên “triệu người như một”, “đập tan phát xít” “cướp lấy chính quyền”. Và Đảng mới 15 tuổi đã lãnh đạo nhân dân giành Độc lập - Tự do, chấm rất ách thống trị gần 100 năm của đế quốc, lập nên Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Nhà nước công nông đầu tiên ở Đông Nam Á.
Nhưng vì thèm khát đất nước Việt Nam tươi xanh, nhung lụa, rừng vàng biển bạc, thực dân Pháp lại quay lại, cướp nước ta một lần nữa. Song chúng gập phải nền tảng tư tưởng vững như đá tảng, dẫn dắt dân ta: Thà hy sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất nước.
Ngày 7/5/1954 tướng Đờ Cát tơ ri sợ sệt, giương cờ trắng xin hàng ở Điện Biên Phủ. Ngày 8/5/1954 Thủ tướng La ni en nhăn nhó bước vào trụ sở Quốc hội Pháp, hạ lệnh “toàn nước Pháp treo cờ rủ để tang thất trận”. Và tháng 7 năm ấy chịu thua, ký Hiệp định Giơ ne vơ, cút khỏi Việt Nam.
Nền tảng tư tưởng của Đảng ta là “Tổ quốc trên hết” là “... không có lợi ích nào khác ngoài lợi ích của nhân dân...” không nề gian khổ, không sợ hy sinh, quên mình vì dân, vì nước. Dẫu phải đổi biết bao xương trắng, máu đào... Tại Côn Đảo có hai câu thơ cháy ruột: “Bọn Pháp - Nhật định trước khi trải nhựa/ Lát một lần óc sọ của tù nhân...”. Hàng nghìn Đảng viên, cán bộ và người dân yêu nước đã bị chúng bắt, cầm tù, sát hại. Chỉ riêng các Ủy viên Trung ương Đảng, từ 1930 đến 1945 đã hy sinh 14 đồng chí. Gần 200 đồng chí bị cầm tù. Người này ngã xuống, người kia xông lên, quyết không khuất phục, tin ở ngày mai... Nền tảng tư tưởng của Đảng ta là: “Đế quốc tù ta/ Ta chẳng tù...” (Xuân Thủy).
 
 
Nền tảng tư tưởng của Đảng ta không chỉ đứng vững trước những thách thức của kẻ thù hung bạo. Còn phải chiến thắng cả vô vàn trở lực của các thế lực, phe nhóm phản động như: xu thế cải lương, đường lối vọng ngoại, diễn biến hòa bình... Những thủ đoạn công kích, xuyên tạc của bọn Tờ rốt kít, những Đảng phái tuy cũng yêu nước, ghét Tây, cũng muốn đánh đuổi xâm lược, nhưng lại không đi con đường của Đảng ta. Họ mơ hồ về chính trị “Không thành công cũng thành nhân” dẫn đến tan rã hoặc đầu hàng, ngấm ngầm chống lại Đảng ta (Việt quốc, Việt cách). 
Nền tảng tư tưởng của Đảng ta được tôi rèn vững vàng và phát huy cao độ trong lò lửa chống Mỹ, bằng ý chí “Không có gì quý hơn Độc lập tự do” (Hồ Chí Minh).
Pháp thua, Mỹ tham lam ngông cuồng nhảy vào thay thế... Muốn biến miền Nam Việt Nam thành bang thứ 50 của Mỹ. Dù hao người, tốn của, áp dụng đủ mọi chiến lược chiến tranh, từ “đặc biệt” đến “cục bộ” đến “Mỹ hóa” vô cùng tàn bạo. Có lúc quân đông tới hơn 50 vạn tên, với đủ các tướng tài và những vũ khí man rợ nhất...Cuối cùng phải cuốn cờ về nước, chôn vùi giấc mộng xâm lăng.
Mỹ cút nhưng thù ghét đất nước đã thắng mình, “cấm vận” mấy chục năm ròng, định cho nhân dân ta sống trong cảnh nghèo nàn, lạc hậu... Nhưng với nền tảng, tư tưởng “Tự lực cánh sinh” dựa vào sức mình là chính “khó khăn nào cũng vượt qua” nhân dân ta như có phép thần diệu và gần như cả thế giới ủng hộ... vẫn cứ vươn lên, phát triển, kể cả khi phe xã hội chủ nghĩa ở Đông Âu sụp đổ thì Việt Nam vẫn đứng vững để rồi chính Mỹ phải ngỡ ngàng, phải thấu hiểu, phải điều chỉnh và đặt mối bang giao với Việt Nam.
Chân lý “Không có gì quý hơn độc lập tự do” là tinh thần cốt lõi của nền tảng tư tưởng của Đảng ta. Nền tảng tư tưởng ấy nảy sinh những phẩm chất anh hùng: “Không sợ Mỹ” dù chịu tột cùng gian khổ hy sinh, dù phải “trở về thời kỳ đồ đá”. Trong khi trên thế giới không ít người sợ Mỹ. Thế mới là điều kỳ lạ.
Ngày nay, vẫn còn người cho rằng: “Cứ không đánh Mỹ, cứ chịu Mỹ, rồi vẫn có hòa bình, vẫn giàu có, như Hàn Quốc... lại tránh được sự hy sinh hàng triệu người...”. Thoạt nghe có vẻ bùi tai, nhưng rõ ràng đấy là mớ lý luận rởm, sằng bậy, chẳng thuyết phục được ai.
 
 
Nền tảng tư tưởng của Đảng ta được Bác ví “như biển rộng, như núi cao”, còn chặn đứng tất cả các luồng “gió Bắc, gió Tây” gây ra cuộc chiến thảm khốc ở biên giới, hải đảo... trong hàng chục năm ròng, bởi ý chí: “Kẻ thù nào cũng đánh thắng” ta đã “dọn dẹp” xong tất cả. Và chưa hết: Những thế lực không muốn làm dân một nước độc lập tự do, muốn mãi mãi làm “vong quốc nô” chờ thời cơ vinh thân, phì gia... gây gổ các chiêu trò đòi “quyền con người”, đòi “tự do tôn giáo”, đòi “phục quốc” luôn tìm cách phá hoại thành quả xã hội chủ nghĩa, phá hoại công cuộc đổi mới, kéo theo một số người “Tự chuyển hóa” “Tự diễn biến”, nhũng tham... gây sự xấu xa, héo tàn... làm khó khăn cho ta... Song họ đã uổng công, họ không thể ngược đường. 
Nay đang có vấn đề nổi cộm - một bộ phận cán bộ “sợ trách nhiệm”, “đùn đẩy”, “né tránh công việc” gây tác hại không hề nhỏ cho đất nước. Kinh tế tăng trưởng rất thấp... nền tảng tư tưởng của Đảng rất cần được rọi soi, rất cần tư tưởng cách mạng tấn công như truyền thống huy hoàng của Đảng ta là: Nâng cao tinh thần trách nhiệm hoàn thành mọi nhiệm vụ, dám nghĩ, dám làm, dám chịu trách nhiệm, chỉ vì lợi ích của Đảng, của dân, kể cả có thể gặp rủi ro, sai lầm, dẫn đến thiệt thòi cho bản thân, cũng sẵn sàng, giống như cán bộ quân đội trong kháng chiến luôn nêu cao trách nhiệm: “Chủ động xin được đánh theo cách của cấp mình”, “Không ít các tướng xin đánh trước thời gian” hoặc sáng tạo như Nguyễn Quyết - Bí thư thành ủy Hà Nội: Tổng khởi nghĩa ở Hà Nội từ chiều 17/8/1945 trong khi chưa được nhận được lệnh Trung ương. Kể cả làm kinh tế thì nhớ câu: “Cây ngay không sợ chết đứng”. Ai thế nào Đảng và dân biết cả.
Nền tảng tư tưởng đúng đắn của Đảng ta vững như núi, mênh mông như biển, trước sau đã nhấn chìm mọi trở lực. Ngày nay nhất định đưa dân tộc Việt Nam vượt qua sóng gió đi tới đích quang vinh, đầy hoa thơm trái ngọt và hạnh phúc./.
 
                                                                                                                                                                                                                                 HOÀNG TIẾN